Thẩm Hạ Lan cảm thấy chiếc xe này bây giờ là một tấm bia sống, nếu đối phương thực sự mai phục sẵn rồi, họ coi như là bị người khác làm thành sủi cảo rồi.
“Tranh Tranh, Nghê Nghê, chúng ta cần xuống xe.”
Thẩm Hạ Lan không thể ngồi đây chờ chết được.
Diệp Nghê Nghê nhanh chóng nói: “Con có lựu đạn gây choáng và hơi cay. Lúc đi con đã lấy hai thứ này ở chỗ Trần Oánh Oánh để để phòng.”
Nghe Diệp Nghê Nghê nói vậy, Diệp Tranh ngập ngừng giây lát, sau đó nói: “Đưa anh lựu đạn gây choáng và hơi cay.”
“Anh Tranh, em làm được mà.”
“Đưa cho anh!”
Diệp Tranh cực kỳ nghiêm túc.
Sao cậu có thể cho phép Diệp Nghê Nghê làm chuyện nguy hiểm như vậy?
Diệp Nghê Nghê tủi thân nhìn Thẩm Hạ Lan, Thẩm Hạ Lan gật đầu, cô mới miễn cưỡng đưa nó cho Diệp Tranh, thì thầm: “Em vốn định lấy chơi thôi, trước giờ em chưa từng chơi qua thứ này.”
“Sau này cũng không cho phép chơi.”
Diệp Tranh dặn dò rất nghiêm túc, sau đó nhìn Thẩm Hạ Lan và Diệp Nghê Nghê đã sẵn sàng, mới kéo chốt an toàn và ném nó ra ngoài.
Ánh sáng mạnh khiến người ta không thể mở mắt.
Thẩm Hạ Lan lợi dụng cơ hội này, hai tay dắt lấy hai đứa trẻ rồi chạy ra khỏi xe, và đưa tụi trẻ lăn tới phía sau tấm bia của Bạch Thủy Trại núp vào đó.
Cùng lúc đó, hơi cay của Diệp Tranh cũng ném ra ngoài.
Từng đợt ho truyền tới từ tứ phía.
Thẩm Hạ Lan lấy ra khẩu súng lục từ thắt lưng, dựa vào thính giác bắn đến những chỗ đang ho.
Diệp Tranh không mang theo vũ khí, lấy từ trong túi ra một cây ná, nhặt những cục đá nhỏ trên đường và cũng dựa vào âm thanh bắn ra ngoài.
Diệp Nghê Nghê nhìn họ đánh hay như vậy, cô bé cảm thấy hơi ngứa tay, nhưng đáng tiếc là khẩu súng bắn tỉa của cô ở trong xe, hơn nữa nơi này không thích hợp để bắn tỉa.
Cô bé đành phải đóng vai một cô chủ nhỏ yếu ớt cần được bảo vệ vậy.
“Nghê Nghê, em theo sát anh, đừng chạy lung tung biết không?”
Diệp Tranh phân tâm nhìn Diệp Nghê Nghê một cái, phát hiện cô bé sắp rời khỏi tấm bia rồi, liền kéo cô bé quay lại.
Diệp Nghê Nghê vốn định lợi dụng ánh sáng mạnh trước khi tan biến, tự mình đi lấy một khẩu súng, nhưng không ngờ để Diệp Tranh nhìn thấy, nên chỉ có thể ngoan ngoãn ở cạnh Diệp Tranh.
Thẩm Hạ Lan thấy Diệp Tranh chăm sóc Diệp Nghê Nghê rất tốt, nên không còn gì lo lắng.
Cuộc chiến khốc liệt đã kết thúc sau mười mấy phút.
Khi Diệp Ân Tuấn dẫn người từ bên trong đi ra, bên ngoài không còn một tiếng động nào.
Các vệ sĩ thu dọn chiến trường mới phát hiện ra những người này là lính đánh thuê, trang phục cũng giống như những người đã tấn công họ ở Trương Gia Trại lần trước.