CHƯƠNG 384: CÔ CHẮC CHẮN RẰNG MÌNH KHÔNG MUỐN GẶP MẶT ANH TA NỮA SAO
“Cậu nói cái gì?”
Diệp Ân Tuấn cứ ngỡ rằng mình nghe nhầm.
Thẩm Hạ Lan yêu thương các con đến thế, thậm chí vì con mà còn chấp-nhận bỏ mạng, bây giờ làm sao cô ấy không cần con mình đây?
Hơn nữa cô ấy còn đăng đơn ly hôn?
Ai cho cô ấy cái quyền đó?
Ai cho cô.ấy.lá-gan đớ?
Diệp Ân Tuấn tức đến nỗi lồng ngực nhức nhối, anh gọi điện thoại cho Thẩm Hạ Lan nhưng mãi vẫn không liên lạc được, xem ra Thẩm Hạ Lan cố tình tránh mặt anh.
Tại sao lại tránh mặt anh kia chứ?
Không phải nói vợ chồng đi liền một thể sao?
Xảy ra chuyện như thế này, lẽ nào cô ấy tưởng rằng chỉ cần đăng đơn ly hôn thì có thể rũ bỏ quan hệ với nhà họ Diệp ư?
Hơn nữa nếu như có nhà họ Diệp bảo vệ, những phóng viên ấy làm sao dám viết linh tinh về cô ấy, thậm chí cũng không dám đụng đến cô ấy, nhưng một khi rũ bỏ mối quan hệ với nhà họ Diệp, cô ấy sẽ gặp.
nguy hiểm.
Rốt cuộc đồ ngốc này có biết hay không?
Diệp Ân Tuấn sốt ruột muốn chết, thế nhưng anh lại không liên lạc với Thẩm Hạ Lan được.
Anh bực bội ném điện thoại sang một bên, nhưng lại cảm thấy không đúng, thế là bèn cầm điện thoại lên gọi cho Tống Đình một cuộc.
“Thẩm Hạ Lan có ở chung với Lam Tử Thất không?”
“Không có, chúng tôi cũng đang tìm mợ chủ, Tử Thất sốt ruột lắm, những nơi nên tìm đều đã tìm hết cả rồi, nhưng vãn:không tìm-đứợc €ồ ấy”
Tiếng khóc nức nở của Lam Tử Thất lọt vào tai Tống Đình, rõ ràng Lam Tử Thất cũng không liên lạc với cô ấy được.
Nếu như Lam Tử Thất cũng không liên lạc với cô ấy được, thế thì rốt cuộc Thẩm Hạ Lan đã đi đâu?
Nghĩ đến nghĩ lui một lúc, Diệp Ân Tuấn cũng không nghĩ ra rốt cuộc cô ấy có thể đi đến nơi nào.
Trên mạng vẫn còn đang xôn xao kia mà.
Cho dù nhà họ Diệp đã phong tỏa tin tức, xóa hình ảnh, thế nhưng sức ảnh hưởng của việc này vẫn còn đang lan rộng, rõ ràng có người chẳng nề hà làm lớn chuyện, đang đổ thêm dầu vào lửa từ sau lưng.
Là ai?
Ai lại muốn hãm hại Thẩm Hạ Lan?
Diệp Ân Tuấn chợt nhớ đến Tống Dật Hiên.
€ó phải là anh ta hay không?
Nhưng rồi anh lại nghĩ anh ta cũng là một người yêu quý danh tiếng của Thẩm Hạ Lan, tất nhiên sẽ không làm như thế, nhưng lần trước có người lợi dụng anh ta để gây chuyện phiền hà, khó mà đảm bảo được.
lần này sẽ không làm như thế.
Diệp Ân Tuấn nghĩ vậy, anh bèn lái xe đến chỗ Tống Dật Hiên.
Tiếc là Tống Dật Hiên không có ở nhà.
Diệp Ân Tuấn híp mắt lại.
“Tống Dật Hiên đi đâu rồi?”
Nhìn thư ký của Tống Dật Hiên, gương mặt Diệp Ân Tuấn hơi lạnh lùng.
Thư ký sợ sệt: “Cậu Diệp, tôi cũng không biết Sếp Tống nhà tôi đi đâu nữa, sáng nay anh ấy không đến công ty. Anh cũng biết đó, gần đây Sếp Tống có mâu thuẫn với ông cụ, cứ cãi nhau mãi, không đến công ty cũng là lẽ thường tình”
Nghe thư ký nói thế, tất nhiên Diệp Ân Tuấn cũng hiểu, nhưng bây giờ phải tìm cho ra Tống Dật Hiên mới được.
Diệp Ân Tuấn kêu Tống Đình đi tìm tông tích của Tống Dật Hiên.
Chẳng bao lâu sau, Tống Đình gửi tin nhắn, nói rằng Tống Dật Hiên đang chơi bài trong sòng.
Nghe thấy thế, Diệp Ân Tuấn hơi nhíu mày.
Từ trước đến nay anh ta là một người không mê bài bạc, không ngờ bây giờ Tống Dật Hiên lại sa sút đến nỗi mê mẩn bài bạc.
Để điều tra sự thật, anh không thể không lái xe đến sòng bài.
Nhân viên trong sòng bài rất phức tạp, đâu đâu cũng có người la hét, có người khóc rống lên vì thua cược, còn có người bất chấp việc táng gia bại sản để chơi hết-mình trên ;bàn.
Đây là hàng trăm gương mặt của con người.
Lúc Diệp Ân Tuấn đến đây, anh cảm thấy cảnh tượng này hơi phản cảm.
“Sếp Diệp, hay là anh đợi tôi bên ngoài đi, tôi sẽ vào trong lôi Tống Dật Hiên ra”
“Không cần đâu, nơi này đông người nhiều tai mắt, vào trong thì hơn”
Diệp Ân Tuấn đi vào trong.
Nơi này chỉ có cá cược, không còn thứ gì khác nữa, bởi thế mưa gió bão bùng bên ngoài chẳng là cái thá gì với bọn họ cả, có lẽ đây là nơi duy nhất không quan tâm đến tin tức trên mạng của Hải thành.
Hai người nhanh chóng đi lên lầu.
Trên tầng hai có một gian phòng riêng, vài người quây quần đánh bài, tiền đặt cược rất cao, hở ra là mấy chục tỷ.
Lúc Diệp Ân Tuấn và Tống Đình tìm thấy Tống Dật Hiên, anh ta đang thắng cược, gương mặt trông có vẻ rất hớn hở.
“Đừng chơi nữa!”
Diệp Ân Tuấn bước đến cản Tống Dật Hiên.
“Làm trò gì đó? Tôi chơi bài thì gây phiền hà gì cho cậu Diệp sao?”
Trông Tống Dật Hiên có vẻ rất ủ rũ.
Mặc dù thắng được không ít tiền, nhưng trông tỉnh thần của anh ta có vẻ không tốt mấy, có thể nhận ra gần đây anh ta sống không được như ý mình, nhất là lúc nhìn thấy Tống Đình sau lưng Diệp Ân Tuấn, gương mặt Tống Dật Hiên càng trở nên khó coi hơn.
“Sao hả? Cậu Diệp định đưa cái thắng con riêng này đến diễu võ giương oai trước mặt tôi sao?”
Diệp Ân Tuấn lười nghe mấy lời châm chọc của anh ta, anh dứt khoát vẫy tay gọi Tống Đình, Tống Đình kéo Tống Dật Hiên đi.
“Buông ra! Buông tôi ra! Tống Đình, tôi cảnh cáo anh, anh đừng nghĩ rằng tôi không dám làm gì anh!”
Bọn họ nhanh chóng bước ra khỏi căn phòng riêng, đi lên một phòng khác trên tầng ba, đến bây giờ Tống Đình mới thả Tống Dật Hiên ra.
Tống Dật Hiên dựa người vào ghế sô pha, anh ta nói một cách uể oải: “Rốt cuộc mấy người muốn làm gì? Nếu như muốn tài sản của nhà họ Tống thì xin lỗi nhé, tôi sẽ không hé môi đâu. Muốn tôi nhường tất cả mọi thứ trong nhà họ Tống cho thằng con riêng này à, các người cứ việc nằm mơ”
Diệp Ân Tuấn nghe anh ta nói thế, anh cảm thấy có lẽ anh ta không biết những việc xảy ra ở bên ngoài, nhưng vẫn cất tiếng hỏi.
“Cậu có biết bên ngoài đang xảy ra chuyện gì hay không?”
“Chuyện gì thì có liên quan-đì đến tôi?”
Câu nói của Tống Dật Hiên khiến cho Diệp Ân Tuấn không biết phải trả lời thế nào.
Đúng là thế thật, nói trắng ra thì chuyện này chẳng liên quan gì đến Tống Dật Hiên cả, nhưng ai bảo.
ban đầu tấm hình nóng ấy lại bị tuồn ra từ điện thoại của anh ta kia chứ.
“Đưa điện thoại của cậu cho tôi!”
“Làm gì? Anh tưởng mình là cảnh sát à? Nói muốn lấy điện thoại của tôi thì tôi sẽ đưa cho anh sao, mắc gì tôi phải đưa điện thoại cho anh”
Tống Dật Hiên còn chưa nói dứt lời, Diệp Ân Tuấn đã giật điện thoại khỏi tay anh ta.
“Ê ê ê, cái tên họ Diệp kia, anh đừng quá đáng như thết”
Tống Dật Hiên muốn cướp điện thoại về, thế nhưng đã muộn màng rồi.
Diệp Ân Tuấn muốn mở khóa điện thoại của anh ta là chuyện dễ như bốn.
Bấm mấy cái, điện thoại của Tống Dật Hiên đã bị mở khóa.
Thấy tấm hình nóng của Thẩm Hạ Lan không còn nằm trong điện thoại của anh ta nữa, Diệp Ân Tuấn khẽ nhíu mày.
“Hạ Lan có tìm cậu không?”, “Anh nói ai?”
Tống Dật Hiên dỏng tai lên, ngỡ rằng mình nghe nhầm.
“Cậu Diệp, anh tưởng rằng sau vụ việc liên quan đến Lam Tử Thất thì Hạ Lan còn tìm tôi à? Tôi cũng xui lắm, không tìm được chứng cứ chứng tỏ rằng mình trong sạch, tôi còn biết phải làm sao bây giờ? Không phải, anh nói thế nghĩa là gì? Hạ Lan sao rồi?”
Tống Dật Hiên chợt ngồi thẳng dậy, trông có vẻ rất căng thẳng.
Diệp Ân Tuấn nhìn thấy bộ dạng này của anh ta bèn vứt điện thoại vê cho chủ cũ, anh đứng dậy bỏ đi.
“Diệp Ân Tuấn, anh đứng im đó cho tôi! Rốt cuộc Thẩm Hạ Lan sao rồi hả? Anh đã làm gì cô ấy?”
Tống Dật Hiên muốn liều mạng với Diệp Ân Tuấn, tất nhiên Diệp Ân Tuấn lười chẳng muốn đôi co với anh ta.
“Chuyện của cô ấy không mượn cậu lo, nếu như cậu có gặp cô ấy thì kêu cô ấy mau chóng gọi điện thoại cho tôi”
Sau khi nói dứt lời, Diệp Ân Tuấn bèn bỏ đi.
“Ê, Diệp Ân Tuấn, anh có ý gì hả? Anh nói rõ ra đi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì fồi?”
Tống Dật Hiên gào rú, nhưng tiếc là Diệp Ân Tuấn và Tổng Đình đi rất nhanh; chẳng-buồn-quan tâm đến anh nữa.
Bọn họ đi chưa được bao lâu, Tống Dật Hiên rẽ sang một căn phòng khác, chính là căn phòng ở bên cạnh.
Thẩm Hạ Lan ngồi bên trong, chẳng biết cô đang suy nghĩ gì.
“Cô cũng nghe thấy rồi đó, Diệp Ân Tuấn đã tìm được đến đây. Cô thật sự định sống ở nơi này mãi hay sao? Người ở đây rất phức tạp, mặc dù không nguy.
hiểm như bên ngoài, nhưng cũng không phải là nơi cho cô ở lâu dài. Với lại Diệp Ân Tuấn không phải là người dễ bị lừa đâu, bây giờ anh ta tìm cô đến mức muốn nổi điên rồi, cô chắc chắn rằng mình không muốn gặp anh ta sao? Tôi nghe nói nhà họ Diệp bị phóng viên bao vây, lúc ấy Diệp Ân Tuấn nói rằng cô bị oan, còn nói nhà họ Diệp sẽ không cho qua, bởi thế cô phải cân nhắc cho kỹ”
“Nếu như anh cảm thấy tôi ở đây sẽ đem lại phiền phức cho anh thì tôi sẽ đi ngay”
Giọng nói của Thẩm Hạ Lan khàn khàn.
Tống Dật Hiên lập tức cảm thấy hoang mang.
“Tôi không có ý đó, tôi chỉ sợ cô xảy ra chuyện thôi. Huống hồ chỉ tôi cũng nhận ra một chuyện, Diệp Ân Tuấn thật lòng lo lắng chớ cô. Cho anh ta biết cô ở đâu cũng được mà”
“Tôi nối rồi, nếu như anh để cho Diệp Ân Tuấn biết tôi ở đây thì tôi vĩnh viễn không bao giờ gặp anh nữa’ Câu nói của Thẩm Hạ Lan khiến cho Tống Dật Hiên cứng họng.
“Ờ, tôi không nói, cô muốn ăn gì, tôi đi mua cho cô”
“Tôi chẳng muốn ăn gì cả, nếu như có thể thì anh cho tôi mượn một chiếc điện thoại đi, tôi không thể dùng điện thoại cũng của mình nữa, giúp tôi mua thẻ sim cũng được”
“Được rồi”
Sau khi nói dứt lời, Tống Dật Hiên bèn rời khỏi đây.
Thẩm Hạ Lan dựa vào giường, cô biết ban nãy Diệp Ân Tuấn và Tống Đình đến đây, cũng hiểu rằng lúc nghe thấy giọng nói của Diệp Ân Tuấn, trái tim của cô vẫn đau đớn khôn nguôi.
Đến nước này rồi mà còn tìm cô để làm chỉ nữa?
Đã ghét bỏ nhường ấy, tại sao lại còn tìm cô?
Chuyện này anh không nỡ nói ra, không nỡ bảo với cô thì để cô quyết định thay cho anh, thế chẳng phải càng tốt hay sao?
Nước mắt ầng ậng trong vành mắt Thẩm Hạ Lan.
Nghĩ đến lần cầu hôn trước đó chẳng bao lâu, nhìn chiếc nhãn một đời một kiếp còn đang năm trên ngón tay mình, bây giờ cô chỉ cảm thấy mỉa mai vô cùng.
Nếu như Diệp Ân Tuấn nói thật cho cô biết ngay sau khi nhìn thấy tấm hình nóng, có lẽ cô không nghĩ nhiều như thế.
Nhưng anh chẳng nói gì, không những không nói mà còn đi đánh nhau với Tống Dật Hiên, điều này chứng tỏ là gì?
Chứng tỏ rằng Diệp Ân Tuấn quan tâm!
Chứng tỏ rằng Diệp Ân Tuấn rất tức giận!
Nhưng mà anh vẫn mỉm cười với cô, còn chiều chuộng cô như trước kia, làm sao cô có thể chịu nổi điều này kia chứ?
Cho dù anh có làm tốt hơn đi chăng nữa thì anh vẫn để ý, chứ bằng không anh uống thuốc làm gì? Anh thà uống thuốc cũng không chịu đụng chạm vào người cô, lẽ nào chẳng phải vì chuyện này hay sao?
Thẩm Hạ Lan càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, càng lúc càng đau.lòng.
Bây giờ cô không muốn nghí đến việc giữa mình và Diệp Ân Tuấn chút nào nữa, chứ bằng không cô sẽ nghẹn thở mất.
Tống Dật Hiên nói:không sai, cô-không thể trốn tránh ở đây mãi được, mặc-đù nơi này không bị thế giới bên ngoài can thiệp, thế nhưng cũng không phải là kế hoạch lâu dài.
Nếu như cô có thể tìm ra kẻ thao túng mọi chuyện, là ai đã hãm hại cô, hãm hại nhà họ Diệp!
Chắc chắn không chỉ nhắm vào cô đâu!
Bây giờ Thẩm Hạ Lan không thể ra ngoài, cũng không thể sử dụng điện thoại của mình, chỉ có thể dùng máy tính, huống hồ chỉ không biết bây giờ đám Thẩm Minh Triết có nhìn thấy tin tức này hay chưa, không biết hai đứa con của cô có chịu nổi hay không.
Vừa nghĩ đến đây, lòng dạ Thẩm Hạ Lan nóng bừng, chắc chắn cô không thể làm hại người nhà và con mình được!
Chắc chắn không thể nào!