Thẩm Hạ Lan ôm chặt eo của Diệp Ân Tuấn, ngáp một cái rồi ngủ thiếp đi.
Thấy cô ngủ nhanh như vậy, Diệp Ân Tuấn có hơi buồn cười, lại có hơi xót.
Anh chỉnh thẳng người Thẩm Hạ Lan ở trên giường, sau khi đắp xong chăn thì đến phòng sách, mở máy tính ra. Trên máy tính không có thứ gì hữu dụng.
Hai tay Diệp Ân Tuấn gõ trên bàn phím, từng mã cod hiện ra, không lâu sau, màn hình máy tính xuất hiện một chuỗi số liệu và hình ảnh, vậy mà chính là váy cưới và lễ phục anh chuẩn bị cho Thẩm Hạ Lan.
Điều anh không có nói cho Thẩm Hạ Lan là chiếc váy cưới và bộ lễ phục này là do chính tay anh thiết kế, chẳng qua chỉ để bên Italy may thủ công cho mà thôi.
Khóe môi của Diệp Ân Tuấn hơi cong lên, cho dù là đã kết hôn 8 năm, anh vẫn có chút mong chờ.
Mong chờ đám cưới của anh và Thẩm Hạ Lan. Sau khi thoát ra thì tắt máy, Diệp Ân Tuấn đứng dậy trở về phòng ngủ.
Thẩm Hạ Lan ngủ rất say. Diệp Ân Tuấn sợ hơi lạnh của mình chạm vào Thẩm Hạ Lan, trước tiên đi vào nhà vệ sinh tắm nước nóng xong thì mới lên giường.
Thẩm Hạ Lan vô thức lại gần Diệp Ân Tuấn, hơn nữa tìm một tư thế thoải mái ở trong lòng tiếp tục ngủ.
Diệp Ân Tuấn lại cảm thấy cả người căng cứng, nơi nào đó lại thức tỉnh rồi.
Trời ạ, điều này đối với anh mà nói thật sự là dày vò.
Diệp Ân Tuấn không dám nhúc nhích, hơi thở ấm nóng của Thẩm Hạ Lan phả vào lồng ngực của anh, nhẹ nhàng, giống như lông vũ lướt qua, khiến người ta cực kỳ khô nóng.
Không dễ gì mới miễn cưỡng ngủ được. Ông cụ Tiêu thế nào cũng không ngủ được.
Tống Dật Hiên sắp kết hôn, Thẩm Hạ Lan cũng sắp tổ chức đám cưới, chuyện này đối với ông ta mà nói thật sự quá vui mừng. Dũng thấy ông ta không ngủ, cười rồi nói: “Không bằng tôi đánh cờ cùng ông?”
“Được.”
Ông cụ lấy ra bộ cờ tướng, trực tiếp bày ở phòng khách cùng chơi với Dũng. “Gia chủ, hôn lễ còn hai ba ngày nữa, ông nếu như đã vui mừng như vậy, đến lúc đó sợ rằng sẽ vắt kiệt tinh thần”
Dũng có hơi lo lắng nói.
Sức khỏe của ông cụ Tiêu khoảng thời gian trước không phải quá tốt, hiện nay lại vui mừng quả độ, Dũng thật sự có hơi lo lắng.
Ông cụ Tiếu lại xua nói: “Tôi không sao, cậu yên tâm đi. Kiếp này của tôi cũng chưa từng đón sự náo nhiệt nào như vậy. Cậu để tôi vui vẻ đi. Giống như bà vợ đó của tôi, bây giờ muốn vui vẻ cũng không còn cơ hội rồi.”
Nói đến đây, mắt của ông cụ Tiêu bỗng vụt qua một tia nhớ nhung. Dũng biết ông ta lại nhớ đến vợ, cũng không dám nói gì nhiều, vội bày sẵn bàn cờ.
“Gia chủ, ông đi trước.” “Cậu đi trước. Kẻo lát nữa nói tôi bắt nạt cậu.”
Ông cụ Tiêu và Dũng tập trung tinh thần bắt đầu chơi cờ, ai cũng không có nhìn thấy bên ngoài vụt qua mấy bóng đen, sau đó hoàn toàn biến mất trong khoảng tuyết lớn.