“Quà gì vậy? Diệp Tranh, cậu rất không ra làm sao. Nghê Nghê thế nào có quà mà tớ không có?”
Diệp Tranh bị Diệp Minh Triết hỏi thì có hơi đỏ mặt.
“Cậu đâu phải là con gái, đòi quà gì chứ.”
“Này này này, Diệp Tranh, cậu đừng phân biệt giới tính nha!”
Diệp Minh Triết có hơi bực rồi.
Vào lúc này, bên ngoài vang lên tiếng của má Hoàng.
“Cô chủ Nghê Nghê, có người đưa đồ đến cho cháu.”
“Cháu đến đây.”
Diệp Nghê Nghê trực tiếp bỏ qua Diệp Minh Triết và Diệp Tranh, chân nhỏ bịch bịch chạy ra ngoài.
Thẩm Hạ Lan hơi sững người, nhìn Diệp Minh Triết hỏi: “Thứ gì vậy?”
“Con không biết, không phải con tặng.”
Diệp Minh Triết mặt mày mờ mịt.
Diệp Tranh cũng lắc đầu, cậu bé tuy muốn tặng Diệp Nghê Nghê quà, nhưng bây giờ còn chưa lấy ra.
Diệp Nghê Nghê mặc kệ bọn họ nghĩ như nào, khi nhìn thấy chú Phúc thì cả gương mặt đều trở nên rạng rỡ.
“Cảm ơn chú Phúc.”
Diệp Nghê Nghê vui vẻ bảo má Hoàng nhận lấy đồ, sau đó cười tít mắt nói với chú Phúc: “Thay cháu cảm ơn anh trai nhỏ.”
“Được.”
Chú Phúc gật đầu, có điều trong lòng lại chấn động một trận.
Cô cả của nhà họ Diệp!
Đây thật sự là công chúa nhỏ sinh ra đã ngậm thìa vàng, cũng chẳng trách đồ mặc trên người đẹp như vậy. Có điều cậu chủ nhà mình muốn liên hôn với nhà họ Diệp sao?
Cái này hình như cực kỳ xa vời.
Chú Phúc không khỏi có hơi lo lắng.
Diệp Nghê Nghê không quản chú Phúc nghĩ như nào, ôm lấy đồ ăn ngon chạy vào nhà.
“Ya, nhiều đồ ăn ngon như này, ai tặng thế?”
Diệp Minh Triết tuy cười, nhưng ánh mắt lại có chút sắc bén.
Diệp Nghê Nghê liếc cậu bé một cái, mặt không đổi sắc tim không đập nhanh mà nói: “Anh Trạm Dương tặng.”
Nghe thấy là Trạm Dương tặng, tuy lông mày của Diệp Minh Triết vẫn nhíu lại, có điều cũng không nói gì.
Mặc kệ nói như nào, nhân phẩm của Trạm Dương cậu bé vẫn tin. Có điều tên này là có ý gì?
Đánh chủ ý vào em gái của cậu bé?
Mắt của Diệp Minh Triết có hơi đanh lại.
Hôm khác cậu bé phải gặp Trạm Dương này.
Trong lòng Diệp Minh Triết vòng chuyển rất nhiều, Diệp Nghê Nghê lại mặc kệ kéo tay của Diệp Tranh nói: “Anh Tranh, nào, chúng ta cùng ăn, rất ngon nha. Em nghe mẹ nói anh đi Châu Phi, bên đó có phải là vô cùng nghèo không? Có đồ ăn để ăn không? Anh nhìn anh xem đen hết cả rồi, cũng gầy nữa. Mau ăn nhiều một chút.”
Dáng vẻ nhiệt tình của Diệp Nghê Nghê khiến Diệp Minh Triết có chút đố kỵ.
“Diệp Nghê Nghê, tốt xấu gì anh cũng là anh ruột của em, em không biết mời anh cùng ăn hay sao?”
“Không muốn. Anh ở quân khu cái gì chưa từng ăn chứ? Đừng có tranh đồ ăn của anh Tranh và em.”