Thời gian cô và Hạ Tử Thu tiếp xúc không dài, nhưng cô biết Hạ Tử Thu là anh em tốt nhất của Diệp Ân Tuấn, bây giờ thành ra như vậy, có lẽ Diệp Ân Tuấn cũng không chịu được.
“Trước mắt không có nguy hiểm tới tính mạng đúng không?”
“Không có, nhưng lại không có ý chí muốn sống.”
Điều này khiến Tô Nam bó tay bó chân.
Toàn bộ ý nghĩa tồn tại của người này cứ như là vì Cung Tuyết Dương, vì chuộc tội.
Dù lúc trước khi Cung Tuyết Dương gặp nạn, không ai oán trách anh ta, nhưng anh ta lại không vượt qua được chính bản thân mình.
Anh ta cảm thấy bản thân là bạn trai của Cung Tuyết Dương nhưng khi Cung Tuyết Dương cần mình nhất lại không thể ở bên cạnh cô ấy, còn khiến cô ấy chết không toàn thây, đó chính là tâm ma của Hạ Tử Thu.
Vì báo thù, vì đền tội mà sống.
Nhưng bây giờ, lúc người phụ nữ tên Nhan Du giống hệt Cung Tuyết Dương đâm dao găm vào ngực anh ta, sự đền tội này cũng tới hồi kết.
Anh ta cảm thấy đã trả hết nợ cho Cung Tuyết Dương, muốn đi theo cô ấy, muốn gặp cô ấy trên cầu Nại Hà, cùng nhau đầu thai chuyển kiếp, hứa hẹn tình duyên một đời.
Cho nên Hạ Tử Thu thật sự không muốn sống nữa.
Thẩm Hạ Lan nhìn Hạ Tử Thu gắn máy hô hấp nằm bên trong cửa kính như đang ngủ, trong lòng hơi hụt hẫng.
Hạ Tử Thu nặng tình, Diệp Ân Tuấn cũng thế.
Cô không dám tưởng tượng, nếu mình có chuyện gì, liệu Diệp Ân Tuấn có biến thành bộ dạng như Hạ Tử Thu hay không?
Không!
Đoán chừng anh sẽ còn ác hơn Hạ Tử Thu, càng tuyệt tình, càng coi trời bằng vung.
Vì trong người anh còn có Hoàng Kim cổ.
Nghĩ đến đây, Thẩm Hạ Lan hạ giọng nói với Tô Nam: “anh có biết nhiều về cổ độc không?”
“Không nhiều lắm. Trước đây nhắc tới là do nhiệm vụ yêu cầu, tôi buộc phải nghiên cứu một thời gian ngắn, nhưng thứ đó không phải một sớm một chiều là có thể nghiên cứu hết, rất nhiều người cả đời cũng không thể nắm được râu ria. Nên về chuyện này tôi cũng chỉ có lòng mà không có sức.”
Lời của Tô Nam khiến trái tim Thẩm Hạ Lan trĩu xuống.
“Vậy không còn cách nào sao? Trong người Ân Tuấn có Hoàng Kim cổ, tôi không biết có ảnh hưởng gì tới cơ thể anh ấy hay không, nhưng hình như tính cách anh ấy thay đổi không ít, bực bội nhiều, thô bạo hơn, nhiều khi chẳng hiểu sao không có gì cũng cáu gắt.”
Thẩm Hạ Lan thấp giọng nói.
Tô Nam cau mày.
“Tôi từng đề nghị anh ấy đeo ngọc thạch, ít nhiều gì cũng có tác dụng, nhưng nếu muốn xóa bỏ Hoàng Kim cổ trong người thì e là phải tìm người hạ cổ mới được.”
Nghe Tô Nam nói vậy, Thẩm Hạ Lan hiểu ra luôn.
Cổ là do người của Trương Gia Trại hạ, cho dù bọn họ là tiền bối hay hậu bối, buộc phải dùng người mà Trương Gia Trại đưa đến.
Nên mới nói, quan hệ của Diệp Ân Tuấn và Trương Gia Trại đúng là cắt không nổi, càng gỡ càng rối.