Mục lục
Cục cưng có chiêu – Thẩm Hạ Lan – Diệp Ân Tuấn (full) – Truyện tác giả: Vi Lan Tử Mặc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lời nói của Diệp Nghê Nghê theo tiếng gió bay vào trong lỗ tai Thẩm Hạ Lan, cô giật giật khóe môi, phiền muộn nói: “Ân Tuấn, tình nhân nhỏ này của anh không chịu khổ thì không được rồi, còn không thích đọc sách nữa chứ. Anh nói xem, nếu như trưởng thành thì phải làm sao bây giờ? Cũng không thể mỗi ngày trừ ăn ra chỉ biết có ăn, em hoài nghi đời trước con bé này là heo đầu thai lên.”

Diệp Ân Tuấn đột nhiên lại cười.

Công chúa nhỏ của anh nhảy nhảy nhót nhót đuổi theo một con côn trùng, dáng vẻ ngây thơ vô tội ấy làm cho lòng Diệp Ân Tuấn thấy thoải mái và dễ chịu.

“Cho dù con gái của Diệp Ân Tuấn anh là một đứa bé ngốc đi nữa thì cũng là một cô công chúa nhỏ xinh đẹp nhất, hạnh phúc nhất. Bây giờ con bé vẫn còn nhỏ, con bé thích rất nhiều thứ, đợi đến lúc con bé thật sự thích rồi, chắc có lẽ là sẽ chăm chú. Với lại có thể ăn cũng đâu có gì là không tốt, nếu không thì cứ làm mỹ thực gia cũng được mà, có anh và anh trai của con bé cưng chiều con bé, em còn sợ con bé bị người ta bắt nạt hả?”

Lời nói này làm Thẩm Hạ Lan buồn bực.

“Không có ai làm ba như anh hết.”

“Anh làm người chồng tốt là được rồi.”

Diệp Ân Tuấn nói xong, trực tiếp ôm chặt cái eo thon của Thẩm Hạ Lan, một nụ hôn cuồng nhiệt lại ập tới.

Thẩm Minh Triết lặng lẽ che mắt Diệp Nghê Nghê lại, Diệp Tranh chủ động nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Diệp Nghê Nghê tiếp tục đi về phía trước, mặc kệ hành động của cặp bố mẹ này.

Thẩm Hạ Lan bị hôn tới mặt đỏ bừng, cô túm lấy cổ áo của Diệp Ân Tuấn thở hổn hển, hơi thẹn thùng nói: "Ở ngoài anh có thể kiềm chế chút không?"

"Kiềm chế cái gì? Ở đây chỉ có bốn người nhà mình, hôm nay anh đã bao hết núi này rồi, yên tâm, không ai thấy đâu."

Thẩm Hạ Lan hơi bực xíu.

Cái phong cách người giàu này thật là đi đâu cũng không đổi mà.

Hai người lại tiếp tục đi theo con đường lên núi, Diệp Ân Tuấn đã đứng đắn hơn, Thẩm Hạ Lan cũng có thời gian ngắm nhìn phong cảnh xung quanh.

Đây là một bảo địa tự nhiên, không khí tươi mát làm người ta cũng muốn hát vang, mặc dù là mùa đông, nhưng nơi này vẫn xanh um tươi tốt, thậm chí còn có tiếng hót của chim chóc.

"Mùa này đáng lẽ là không có chim chóc, là đặc điểm địa lí riêng biệt của nơi này sao?"

Thẩm Hạ Lan phát hiện độ ấm ở nơi này khác với bên ngoài, nóng hầm hập, áo lông mặc trên người giờ ngược lại nóng muốn chết.

Diệp Ân Tuấn cười nói: "Đúng vậy, nơi này là một sơn cốc có suối nước nóng, cho nên nhiệt độ không khí cao hơn bên ngoài, đi lên trên một lát sẽ nhìn thấy suối nước nóng, đến lúc đó chúng ta đi ngâm suối nước nóng?"

"Thật sao?"

Thể chất Thẩm Hạ Lan thiên hàn, mặc dù đã điều trị rất nhiều cách, nhưng bây giờ tình trạng cơ thể vẫn không tốt. Giờ có sơn cốc suối nước nóng như này, Diệp Ân Tuấn sao có thể bỏ qua? Nơi này mới là địa điểm du lịch chính của hôm nay.

Sau khi mấy người tới suối nước nóng, lập tức có nhân viên phục vụ tiến tới.

"Sếp Diệp, mợ Diệp, mời đi bên này."

Hiển nhiên là Diệp Ân Tuấn đã dặn dò trước.

Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn đi theo qua, còn Diệp Nghê Nghê thì bị công viên nước bên cạnh thu hút.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK