Thẩm Hạ Lan có chút lo lắng, dù sao cũng là tâm huyết bỏ ra.
Lam Tử Thất nhún vai nói: “Đừng lo lắng, chồng cậu ở đây, không đổ được đâu, hơn nữa không phải Triệu Tâm Hằng kia là người mà chồng cậu đưa qua sao? Không có cậu, chị ta cũng quản lý công ty thật tốt. Tớ nghe nói về công ty của cậu có mấy người mới, kịch bản họ nhận gần đây đều tốt, hiện tại tớ đang nghỉ hai ngày, đừng lo lắng, mọi thứ vẫn bình thường, chỉ cần cậu khỏi bệnh là được. “
Thẩm Hạ Lan vừa nghe vừa gật đầu.
Cuối cùng cũng ăn xong bữa cơm, cô đánh ợ một tiếng rồi nói nhỏ: “Tình hình bên ngoài bây giờ thế nào?”
“Ba Thẩm đã bị cảnh sát bắt đi. Không có tin tức gì của Thẩm Niệm Niệm.”
Tốc độ thế này Thẩm Hạ Lan có chút kinh ngạc.
“Nhanh như vậy bị bắt đi rồi?”
“Chồng của cậu giỏi thật sự. Nghe nói, thuộc hạ của anh ấy cả ngày lẫn đêm không ngủ, hoàn thành bảng màu, liên hệ với mười một họa sĩ để cùng khiếu nại. Thanh danh của ba Thẩm lần này hoàn toàn bị hủy hoại rồi.”
Nghe Lam Tử Thất nói như vậy, Thẩm Hạ Lan híp mắt lại.
“Ông ta sẽ không cam tâm như vậy đâu, ông ta nhất định sẽ bảo mẹ Thẩm đến gặp tớ để cầu xin.”
“Bên ngoài tất cả đều là người của chồng cậu. Một con ruồi cũng không bay vào được. Bà ta muốn vào?
Không thể nào! Cậu yên tâm dưỡng bệnh cho khỏi. Về phần chuyện bên ngoài, cậu cứ mặc kệ.”
Thẩm Hạ Lan cười nói: “Như vậy sẽ không được đâu. Tớ phải trả lại ba roi mà Thẩm Niệm Niệm đã đánh tớ. Tớ thế nào phải trả lại đàng hoàng. Về phần ba mẹ nhà họ Thẩm, tớ không muốn gặp họ chút nào.
Người thân từng quen thuộc như vậy, bây giờ suy nghĩ lại như thế này, tớ cảm thấy khá là mỉa mai. Cậu nói xem tớ có phải đặc biệt không có duyên phận với cha mẹ không? Ngay cả mẹ tớ, tớ cũng không ở cùng bà ấy đến cuối cùng được. “
Khi nhắc đến chuyện này, Thẩm Hạ Lan rất thương cảm.
Cô chưa bao giờ dám tưởng tượng có ngày mình sẽ làm thế này với cha mẹ thân thiết nhất của mình.
Lam Tử Thất vỗ vỗ vai cô an ủi: “Thiên hạ vô tình, cậu đừng quá buồn. Bọn họ đã quá đáng như vậy rồi.
Dù là con ruột hay con nuôi, không phải đều là có cảm tình thôi sao? Là bọn họ vứt bỏ tình cảm đi trước.”
“Thực ra phá hủy bọn họ, tớ cảm thấy thực sự không dễ chịu cho lắm, nhưng lại không thể không nghĩ cho con tớ. Nếu bọn họ không động đến con tớ, tớ cũng không dứt khoát làm như vậy.”
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
Lam Tử Thất còn chưa biết chuyện này.
Thẩm Hạ Lan liền kể chuyện ba mẹ nhà họ Thẩm lừa Diệp Minh Triết qua chỗ họ.
“Thật quá đáng! Minh Triết còn nhỏ như vậy, đã từng là đứa cháu yêu quý nhất của bọn họ, sao có thể không biết xấu hổ như vậy?”
“Cho nên tớ không thể lùi bước được!”
Thẩm Hạ Lan rất nhớ các con.
Cũng không biết bây giờ con thế nào.
Muốn gọi video cho con nhưng lại sợ con biết mình đang nằm viện thì càng lo lắng hơn.
Lam Tử Thất nhìn thấy ánh mắt của Thẩm Hạ Lan, liền biết cô lại nghĩ đến bọn nhỏ.
“Được rồi, khi nào khỏe hơn thì quay về gặp bọn nó. Lúc đầu cậu ly hôn với Diệp Ân Tuấn, không về Hải Thành đã là quá khứ rồi, bây giờ hai người đều ổn rồi, còn không quay lại thì mấy đứa nhỏ thật sự nhớ hai người lắm.”
Thẩm Hạ Lan gật đầu.
Đang nói chuyện thì có tiếng tra hỏi từ bên ngoài.
“Ai vậy?”
“Tôi đến đây để làm vệ sinh.”
Mẹ Thẩm đeo mặt nạ, võ trang cho mình để không ai nhận ra được, bà ta cũng hết cách rồi, mới lợi dụng việc vào dọn dẹp để cầu xin Thẩm Hạ Lan tha cho Thẩm Phong.
Người khác không nghe ra được giọng của mẹ Thẩm, nhưng Thẩm Hạ Lan đương nhiên có thể nghe ra.
Cô sửng sốt một chút, sau đó nắm lấy tay Lam Tử Thất, nói: “Người cầu xin đến rồi.”