Diệp Ân Tuấn nhăn mày, Thẩm Hạ Lan cũng vô thức nhìn vào kính chiếu hậu, quả nhiên có một chiếc xe màu đen đang đi theo sau họ, không vội vã, như hình với bóng.
Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn nhìn nhau, ăn ý gật đầu.
Diệp Ân Tuấn ôm Diệp Nghê Nghê, còn Thẩm Hạ Lan ôm Diệp Tranh.
“Ba?”
“Mẹ?”
Diệp Tranh và Diệp Nghê Nghê có chút khó hiểu.
“Ngủ đi.”
Thẩm Hạ Lan khẽ cười, Diệp Tranh gật đầu, nhắm mắt lại ngủ thiếp đi trong vòng tay của Thẩm Hạ Lan. Diệp Nghê Nghê thấy Diệp Tranh đã ngủ thì cô bé cũng buồn ngủ, sau đó ngủ trên người Diệp Ân Tuấn.
“Chạy lên trước! Tới giao lộ phía trước thì quay đầu xe.”
Giọng Diệp Ân Tuấn không lớn lắm, nhưng tài xế lại nghe rất rõ.
Xe vẫn chạy êm ru, đến giao lộ phía trước, tài xế bất ngờ quay đầu xe rồi thắng gấp, xe phía sau dường như không ngờ sẽ như vậy, trong lúc khẩn cấp, anh ta vội đạp phanh, nhưng tiếc là đã quá muộn.
“Rầm” một tiếng, chiếc xe tông vào dải phân cách và phát ra tiếng động rất lớn.
Xe của Diệp Ân Tuấn đã quay đầu xe lại, sau đó lướt qua chiếc xe phía sau.
Bởi vì trời quá tối nên Thẩm Hạ Lan không thấy rõ đối phương là ai, chỉ cảm thấy ánh mắt lạnh lẽo đang dõi theo họ khiến cô cảm thấy rất khó chịu.
Thẩm Hạ Lan cau mày, nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói: “Rẽ trái phía trước, vào hẻm đổi xe.”
“Vâng, Sếp Diệp.”
Tài xế nhanh chóng lấy điện thoại liên lạc.
Thẩm Hạ Lan không hỏi gì nữa, trông cô rất bình tĩnh, nhưng đã bắt đầu đề cao cảnh giác, thỉnh thoảng lại nhìn ra bên ngoài.
Chiếc xe theo đuôi kia đã không chạy tiếp nữa, Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan đổi sang xe khác rồi đi đến sân bay.
Ở đó đã có sẵn một chiếc máy bay tư nhân, khi thấy Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan tới, họ nhanh chóng mở khoang cửa dẫn Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan lên.
Sau khi máy bay cất cánh, Thẩm Hạ Lan nói: “Chiếc xe theo đuôi chúng ta là ai vậy anh?”
“Anh không biết.”
Diệp Ân Tuấn lắc đầu, sắc mặt nghiêm trọng.
Chân mày Thẩm Hạ Lan nhíu lại sâu hơn.
“Em cảm nhận được ánh mắt nhìn chằm chằm chúng ta không được thân thiện lắm, em dám đảm bảo đối phương rất ghét chúng ta.”
“Không sao, có anh ở đây, anh sẽ không để em và bọn nhỏ xảy ra chuyện đâu.”
Diệp Ân Tuấn nắm tay Thẩm Hạ Lan an ủi.
Thẩm Hạ Lan khẽ thở dài nói: “Em không sợ nguy hiểm, em chỉ cảm thấy kỳ lạ thôi, tham mưu Từ đã bị chúng ta bắt rồi thì còn ai có thể theo dõi chúng ta nữa? Là Vu Phong sao?”
“Không đâu, Vu Phong giờ không thể làm một lúc hai việc được đâu, anh ta không thể nhắm vào chúng ta.”