“Sếp Diệp nhà cậu?”
Lam Tử Thất tưởng là Diệp Ân Tuấn, còn đang muốn tránh đi, nhưng lại bị Thẩm Hạ Lan ngăn lại.
“Không phải anh ấy.”
“Hửm?”
“Có thể là điện thoại quảng cáo.”
Thẩm Hạ Lan nói xong thì cúp máy.
Cô không có ý nghe số điện thoại lạ.
Nhưng đối phương dường như rất kiên trì, sau khi bị Thẩm Hạ Lan cúp máy, lại lần nữa gọi đến. Khiến người ta thật có chút khó chịu.
Lam Tử Thất thấp giọng nói: “Nếu không muốn nghe thì chặn đi.”
“Nghe thử một chút xem sao, có thể thu hoạch được cái gì đó.”
Thẩm Hạ Lan vừa nói vừa nhấn nút trả lời.
Bên kia truyền đến một giọng nữ.
“Bà Diệp, xin hãy cứu con tôi!”
Đối phương vừa mở miệng là biết thân phận của Thẩm Hạ Lan ngay, chân mày cô khẽ nhíu lại.
Lam Tử Thất đột nhiên giật lấy điện thoại.
“Bà Trương? Trương Cường ở đâu?”
Đúng thật là đi mòn giày tìm không thấy, có được chẳng tốn chút sức nào.
Bọn họ mới vừa biết Trương Cường là tài xế trong vụ tai nạn, không ngờ vợ anh ta liền gọi đến.
Thẩm Hạ Lan sửng sốt trong chốc lát.
Vợ Trương Cường?
Cô đương nhiên sẽ không cho rằng Lam Tử Thất nghe nhầm, nhưng cô lại có chút thắc mắc, vợ Trương Cường làm sao biết số điện thoại của cô?
Vợ Trương Cường hiển nhiên không ngờ Lam Tử Thất cũng có mặt ở đó. Hai gia đình là hàng xóm lâu như vậy, có chút thân nhau, giọng nói đương nhiên rất quen thuộc, nghe thấy giọng nói của Lam Tử Thất, trong vô thức vợ hắn ta muốn cúp điện thoại.
“Đừng cúp điện thoại, Trương Cường làm chuyện gì, cô đừng tưởng rằng không ai biết, tôi hỏi cô như vậy, đương nhiên là chuyện Trương Cường gây tai nạn rồi bỏ chạy không giấu được. Bà Trương, tôi và các người không thù không oán, thậm chí còn đối xử không tệ, chồng cô suýt nữa đâm chết bạn trai chết rốt cuộc là có dụng ý gì?”
Lam Tử Thất tâm trạng có hơi xúc động.
Nếu là người khác thì thôi đi, hiện tại vậy mà là người mình quen biết, chuyện này khiến Lam Tử Thất rất khó chịu.
Giọng vợ Trương Cường có chút nghẹn ngào.
“Thực xin lỗi cô Lam, thực xin lỗi, Trương Cường cũng hết cách. Chúng tôi quá khó khăn.”
“Khó quá thì cô có thể lấy tính mạng người khác ra làm trò đùa được sao? Đây không phải là lý do để cô đụng người ta rồi bỏ chạy?”
Lam Tử Thất cả người run rẩy.
Nếu vợ Trương Cường ở trước mặt cô, Lam Tử Thất sẽ tát cô ta không chút do dự.
Vợ Trương Cường hiển nhiên cũng rất xấu hổ, bị Lam Tử Thất mắng như vậy cũng có chút ngại ngùng nói: “Thực xin lỗi.”
“Tôi muốn không phải xin lỗi, mà là tung tích của Trương Cường. Bà Trương, trốn tránh không phải là cách. Việc tìm được Trương Cường chỉ là vấn đề thời gian. Anh ta tự đầu thú, hay là chờ cảnh sát đến bắt, tình tiết không giống nhau, mức hình phạt cũng không giống nhau, hy vọng cô có thể hiểu được.”
Lời nói của Lam Tử Thất khiến vợ Trương Cường càng thêm khó chịu.
“Tôi có thể nói chuyện với bà Diệp được không?”
Lam Tử Thất bấy giờ mới ý thức được, vợ của Trương Cường vốn dĩ là gọi cho Thẩm Hạ Lan.
Dù bất đắc dĩ, cô vẫn chuyển điện thoại cho Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan biết Lam Tử Thất muốn nghe, liền tiện tay bật loa ngoài, trực tiếp đặt ở trên giường.
“Cô muốn nói gì với tôi?”
Giọng của Thẩm Hạ Lan không cao cũng không thấp, nhưng mang theo vẻ uy nghiêm và lãnh đạm.
Cô ghét nhất là người quen phạm tội.
Lúc bình thường ai cũng tốt như vậy, vậy mà lúc xảy ra chuyện, không cần biết vì nguyên nhân hay lý do gì đều cảm thấy không thể chấp nhận được, hơn nữa Tống Đình vẫn như người thực vật nằm trên giường.