Tiểu Thi cũng phát hiện ra tình huống như vậy, gần như là cô ta lập tức vào trong lều trại.
Thẩm Hạ Lan nhìn cô ta một cái, hai người đều không nói gì.
Nhưng mà biểu cảm của Thẩm Hạ Lan lại nghiêm túc.
Âm thanh ở bên ngoài càng ngày càng gần, Diệp Ân Tuấn cũng nhanh chóng chạy về, khi nhìn thấy máy bay không người lái thì anh muốn cầm một cục đá ném qua. Nhưng mà không đợi anh ra tay, chiếc máy bay không người lái đã bay thấp xuống trước mặt của Diệp Ân Tuấn, phía trên còn có dán một tờ giấy.
“Lão Diệp, chờ con đến cứu mọi người.”
Kiểu chữ non nớt đó, Diệp Ân Tuấn nhìn thấy, khóe môi liền giương lên.
Cái thằng nhóc thối này.
Diệp Ân Tuấn búng một cái về phía máy bay không người lái, máy bay không người lái nhanh chóng bay mất về phía xa xa.
Nhìn thấy cảnh này, Tiểu Thi ít nhiều gì cũng hơi kinh ngạc, Thẩm Hạ Lan đã đoán được rồi.
Cô mở lều vải đi ra ngoài.
“Là Minh Triết hả anh?”
“Ừ, xem ra là thời gian ở đây không lâu nữa đâu.”
Có thể nhìn thấy được tâm trạng của Diệp Ân Tuấn không tệ.
“Minh Triết là ai vậy?”
Không biết Tiểu Thi bước ra từ lúc nào, vội vàng hỏi một câu, dưới cái nhìn của cô ta, có thể ở cùng một chỗ với Diệp Ân Tuấn cho dù là nói thêm một câu cũng tốt rồi.
Sắc mặt của Thẩm Hạ Lan có chút khó coi.
Lời cũng đã nói hết rồi, Tiểu Thi còn không biết tránh đi, ngược lại còn đuổi tới như vậy nữa, cô thật sự không nhịn được cười.
Diệp Ân Tuấn nhìn thấy Thẩm Hạ Lan như thế này, anh đưa một tay ra ôm lấy eo của Thẩm Hạ Lan rồi nói: “Cái thằng nhóc thối ấy kêu chúng ta chờ nó, chắc là sẽ nhanh thôi.”
Lúc nói chuyện, anh dẫn Thẩm Hạ Lan qua một bên, không có ý phản ứng lại Tiểu Thi.
Tiểu Thi nhíu mày, trong mắt lướt qua một tia cảm xúc rồi lại chợt lóe lên.
Cô ta bình tĩnh bước tới rồi nói: “Để tôi xử lý con cá này cho.”
Diệp Ân Tuấn cũng không khách khí, trực tiếp ném con cá qua cho Tiểu Thi.
Tiểu Thi không cầm chặt, con cá rơi xuống đất nhảy nhót tưng bừng. Tiểu Thi có hơi hi vọng nhìn Diệp Ân Tuấn, nhưng mà Diệp Ân Tuấn trực tiếp ôm Thẩm Hạ Lan đi vào trong lều trại.
Ở trong lều vải, Thẩm Hạ Lan nhìn thấy dáng vẻ bởi vì bắt một con cá mà luống cuống tay chân của Tiểu Thi, ít nhiều gì cũng có chút không nỡ, nhưng mà cũng không hỏi cái gì.
“Khó chịu hả? Cảm thấy anh quá đáng?”
Sao Diệp Ân Tuấn có thể không biết là Thẩm Hạ Lan đang suy nghĩ cái gì, anh trực tiếp mở miệng nói.
Thẩm Hạ Lan lắc đầu nói: “Em đã nói với cô ta rồi, muốn làm như thế nào phải xem cô ta lựa chọn ra sao.”
“Đến lúc Minh Triết đến đây thì trực tiếp để cô ta ở đây tự sinh tự diệt.”
Diệp Ân Tuấn lạnh lùng hơn Thẩm Hạ Lan rất nhiều.
Thẩm Hạ Lan hơi sững sờ, thấp giọng nói: “Vậy không được đâu, nơi này không có đồ ăn, không có đồ uống, nếu như xảy ra chuyện gì sao. Đó là một cái mạng, em chỉ không hi vọng cô ta quấn lấy anh thôi, không nghĩ đến muốn mạng của cô ta.”
“Đều nghe theo ý em.”
Đương nhiên là Diệp Ân Tuấn biết tâm trạng của Thẩm Hạ Lan, cô đã không đồng ý, vậy thì Diệp Ân Tuấn cũng không miễn cưỡng.
Anh kéo Thẩm Hạ Lan qua một bên, lấy một chút lương khô từ trong ngực ra, xé ra đưa cho Thẩm Hạ Lan rồi nói: “Em chịu đựng ăn chút gì đi, một lát nữa còn có sức lực.”
“Không phải là anh đang để Tiểu Thi làm cá đó à?”
Thẩm Hạ Lan có chút không rõ ràng cho lắm.
Diệp Ân Tuấn cười lạnh nói: “Là cô ta muốn ăn, nếu như muốn ăn thì anh có thể mang cá về giúp cho cô ta đã không tệ lắm rồi đó, chẳng lẽ là anh còn phải làm giúp cô ta nữa hả? Cô ta cũng không phải là cái gì của anh, huống hồ gì lúc này làm cá lại không có gia vị, còn không bằng ăn lương khô cho sướng hơn.”
Chính vì vậy mà Thẩm Hạ Lan mới biết tại sao Diệp Ân Tuấn lại lưu loát ném con cá qua cho Tiểu Thi, vốn dĩ anh căn bản không có ý định ăn con cá đó.
“Anh sẽ để cho người ta đau lòng đó.”
“Cô ta không đau lòng thì em phải đau lòng, anh không nỡ đâu, em ăn nhanh đi.”
Lời nói của Diệp Ân Tuấn để cho tâm lý của Thẩm Hạ Lan dễ chịu rất nhiều.
Cô đột nhiên nhớ ra cái gì đó.
“À đúng rồi, trong túi của em cũng có lương khô nữa, là phát hiện trong hang núi ở chỗ thím Trương đó.”
Nói đến hành động đó, chân mày có Diệp Ân Tuấn hơi nhíu lại.
“Anh cảm thấy là nơi đó còn có đồ vật khác nữa, nếu không thì thím Trương sẽ không trốn ở chỗ đó đâu.”
“Có ý gì?”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy mình có thể tìm được những người phụ nữ đó là đã coi như có thu hoạch rồi, chẳng lẽ còn có vật gì khác nữa à?
Diệp Ân Tuấn nhìn cô rồi nói: “Em có còn nhớ rõ đám người em đã nói ở trên thuyền không, đó tuyệt đối không phải là phụ nữ, nếu là phụ nữ thì có thủy thủ và thuyền trưởng của con thuyền nào không thể nào không biết được. Muốn chở đồ sống đến đây không dễ dàng, không biết là bà ta bắt những người phụ nữ này từ đâu, nhưng mà đám người đó tuyệt đối cũng ở nơi này.”
Nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói như thế này, lông mày của Thẩm Hạ Lan cũng nhíu lại.
“Vậy thì chúng ta không thể trốn ở đây được, nếu mà bọn người Minh Triết và Dương Tân đến rồi, vậy chúng ta có thể đi được không?”
“Chờ một chút nữa, bây giờ ở bên ngoài vẫn còn chưa hỗn loạn đâu, đợi thêm một lát rồi chúng ta hẳn đi. Sau khi ra ngoài thì trực tiếp tách ra với Tiểu Thi luôn, không thể để cho cô ta đi theo chúng ta được, những chuyện phía sau đều là cơ mật, huống hồ gì Tiểu Thi trông rất đáng ghét.”
Diệp Ân Tuấn nói như vậy, đương nhiên là Thẩm Hạ Lan không có ý kiến.
Nếu như không phải nhận ra Tiểu Thi có ý với Diệp Ân Tuấn, có lẽ là cô sẽ còn sắp xếp hướng đi thỏa đáng cho Tiểu Thi, hiện tại cô cũng không muốn xen vào nhiều lắm.
Hai người ăn chút lương khô, cảm thấy trong bụng có cái gì đó, trên người cũng có sức lực hơn.
Lúc này ở bên ngoài có tiếng đạn báo hiệu, Diệp Ân Tuấn mở lều vải ra, nhìn thấy ở phía đông nam có sương mù đang phóng lên tận trời.
“Bọn họ đến rồi.”
Lúc Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan đi ra, Tiểu Thi vẫn còn đang làm cá, nhìn thấy bọn họ đi ra thì vội vàng nói: “Tôi sẽ làm xong rất nhanh thôi.”
Thẩm Hạ Lan nhìn qua cô ta một cái, trong khoảng thời gian một lúc Tiểu Thi đã xử lý cá gần xong, một con cá còn đang nhảy nhót tưng bừng bây giờ đã chết ngủm.
Rốt cuộc cũng đã thừa nhận Diệp Ân Tuấn nói đúng, năng lực sinh tồn của Tiểu Thi tuyệt đối còn tốt hơn so với cô.
Đã như vậy, cô ta cần gì cứ phải đi theo mình chứ?
Thẩm Hạ Lan nghĩ mãi mà không rõ, dứt khoát muốn tách ra với cô ta, mình cũng lười phải suy nghĩ nữa.
“Tiểu Thi, tự cô làm đi, chúng tôi sắp đi ra ngoài rồi, hành động tiếp theo của chúng tôi cần phải giữ bí mật, cô đừng đi theo chúng tôi nữa. Hiện tại cô cũng được xem như là đã an toàn, làm xong cá thì ăn đi, tự mình đi ra ngoài, từ giờ trở đi chúng ta đường ai nấy đi, sau này không cần phải gặp nhau.”
Thẩm Hạ Lan vừa mới nói xong, Tiểu Thi hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
Có lẽ là cô ta không ngờ đến lần này người muốn bỏ rơi cô ta lại lại là Thẩm Hạ Lan.
Từ đầu đến cuối Diệp Ân Tuấn đều không thèm nhìn Tiểu Thi một cái nào, lại càng không có ý kiến với suy nghĩ của Thẩm Hạ Lan.
Tiểu Thi cắn môi, trông có vẻ điềm đạm đáng yêu, trong một cái chớp mắt thiếu chút nữa Thẩm Hạ Lan đã mềm lòng rồi.
Cô liền nghĩ đến Thẩm Nghê Nghê.
Lúc Thẩm Nghê Nghê chịu ấm ức cũng là như vậy, cắn môi dưới, một bộ dạng để cho người ta phải thương tiếc.
Nhưng mà cuối cùng cô ta cũng không phải là Thẩm Nghê Nghê.
Thẩm Nghê Nghê sẽ không tính kế cô, nhưng mà Tiểu Thi trước mắt sẽ là như vậy.
Thẩm Hạ Lan cưỡng ép mình phải hoàn toàn tàn nhẫn, đưa chút lương khô còn lại trên người cho Tiểu Thi.
“Giữ lại ăn trên đường đi, mặc dù không phải là ăn ngon nhưng mà dù sao cũng tốt hơn là không có gì ăn, ở bên trong còn có nước, còn có quần áo nữa, tự cô xem xem mình còn cần mang theo cái gì.”
Thẩm Hạ Lan cũng đã nói đến mức này rồi, Tiểu Thi cũng không thể nào cố chấp đòi ở lại, nhìn lương khô trong tay Thẩm Hạ Lan, cô ta vẫn còn đang do dự rốt cuộc lấy hay là không lấy.
Suy nghĩ trong ba giây đồng hồ, cô ta vẫn nhận lấy lương khô, thấp giọng nói: “Cảm ơn chị.”
Câu gọi chị quả thật rất chân thành, nhưng mà Thẩm Hạ Lan không thể để cho mình mềm lòng được.
Cô gái này vẫn luôn là một ẩn số, trong lòng đã có ý đồ với Diệp Ân Tuấn, cô tuyệt đối không thể giữ bên cạnh được.
Mặc dù là không nhẫn tâm được, nhưng mà Thẩm Hạ Lan vẫn nắm lấy tay của Diệp Ân Tuấn, giống như thế này thì cô có thể nhận được chút dũng khí từ chỗ Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn cũng biết là Thẩm Hạ Lan nói năng chua ngoa nhưng mà tấm lòng như đậu hũ, nhìn Tiểu Thi một chút, lấy tiền trên người ra đưa cho Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan nhìn rồi nhận lấy tiền, sau đó chuyển qua cho Tiểu Thi.
“Những chuyện mà chúng tôi có thể làm cũng chỉ có nhiêu đây thôi, số tiền này cũng không nhiều, nhưng mà đủ để cho cô ăn mặc một khoảng thời gian, tìm một công việc tốt, hoặc là tìm một nơi thích hợp với bản thân hơn, tự mình bắt đầu lại một cuộc sống mới.”
Tiểu Thi nhìn tiền rồi lại nhìn lương khô ở trong tay của mình, lúc nhìn về phía Diệp Ân Tuấn, Diệp Ân Tuấn vẫn lạnh lùng không nhìn cô ta như cũ.
Từ đầu đến cuối trong mắt của Diệp Ân Tuấn vẫn chưa từng có sự tồn tại của cô ta, dù là một chút.
Tiểu Thi cắn môi dưới, nhận lấy tiền, khẽ nói với Thẩm Hạ Lan: “Thật sự xin lỗi chị, tôi sẽ nhớ kỹ phần nhân tình này của chị, một ngày nào đó tôi nhất định sẽ trả lại cho chị.”
“Không cần đâu, cô cứ sống cho thật tốt là được rồi.”
Đối với Tiểu Thi, Thẩm Hạ Lan không biết nên nói như thế nào, nhưng mà hiện tại trong lòng của cô rất phức tạp.
Một cô gái còn nhỏ như vậy rất dễ uốn nắn, cũng không phải là nói cô ta nhất định sẽ tranh đoạt Diệp Ân Tuấn với mình, nhưng mà cô ta đã có suy nghĩ này, Thẩm Hạ Lan đã cảm thấy không thoải mái.
Đã không thoải mái, vậy thì cũng không cần phải miễn cưỡng mình, dù sao thì Diệp Ân Tuấn chính là người quan trọng nhất, người mà cô quan tâm nhất.
Sau khi làm xong tất cả những chuyện này, Thẩm Hạ Lan không nghĩ đến cô ta nữa, cô thấp giọng nói với Diệp Ân Tuấn: “Chúng ta đi thôi.”
“Ừ.”
Diệp Ân Tuấn nhẹ gật đầu, cởi áo khoác choàng lên trên người Thẩm Hạ Lan rồi nói: “Em mặc nhiều một chút đi, đừng để bị cảm lạnh.”
“Anh không lạnh hả?”
“Anh là đàn ông, không lạnh đâu.”
Giọng nói của Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan càng ngày càng xa, mười ngón tay của bọn họ đan vào nhau xuất hiện trong tầm mắt của Tiểu Thi.
Tiểu Thi cắn môi nhìn bóng lưng của bọn họ, ánh mắt lóe lên, không biết là suy nghĩ cái gì, nhưng mà trong mắt lại có nước mắt lấp lánh.
Cô ta nhìn về phía của Thẩm Hạ Lan, cô ta thề rằng mình phải là một người phụ nữ giống như Thẩm Hạ Lan, không cần phải thành công bao nhiêu, chỉ cần có một người đàn ông có thể đối xử với cô ta tốt giống như là Diệp Ân Tuấn là được rồi.
Thẩm Hạ Lan vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của Tiểu Thi ở sau lưng, cô chỉ cố nhịn không quay đầu lại.
Diệp Ân Tuấn thở dài nói: “Lòng em mềm như vậy, em có thể quản tốt Ám Dạ được không?”
“Có người nào nói là Ám Dạ phải tàn nhẫn hay không hả!”
Thẩm Hạ Lan không phục nói lại một câu, sau đó đi ra khỏi hang núi cùng với Diệp Ân Tuấn.
Cô không biết là nơi này có thể trực tiếp thông ra bên ngoài.
Nếu như không phải là Diệp Ân Tuấn dẫn cô đi, cô cũng không biết là mình còn phải ở chỗ này bao lâu nữa.
Sau khi hai người đi ra ngoài liền bị cảnh tượng trước mắt làm cho khiếp sợ.
Có mấy chiếc máy bay không người lái đang bay ở trên trời, mà trên máy bay không người lái có cột bơm khói, vẫn còn đang phả sương mù, phía dưới trực tiếp biến thành một chiến trường làm cho người ta thấy không rõ lắm là ai đã làm.
Diệp Ân Tuấn vội vàng che kín miệng Thẩm Hạ Lan, sợ cô bị sặc. Đúng lúc này có một chiếc máy bay không người lái đang bay về phía bọn họ, bom khói trên chiếc máy bay không người lái đó hình như còn mang theo hơi cay, đang bay thẳng về phía bên này.
“Cẩn thận!”
Trong lúc nói chuyện, Diệp Ân Tuấn đá một đá vào máy bay không người lái, “cạch” một tiếng, bom khói cùng bom cay nổ tung trực tiếp bao trùm Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn.