“Hạ Lan, cháu nói lời này là có ý gì? Dì sao lại nghe không hiểu?”
Thẩm Hạ Lan lại cười lạnh một tiếng rồi nói: “Dì là thật sự nghe không hiểu hay là giả vờ nghe không hiểu? Tôi về được thời gian dài như vậy, dì không tò mò tình trạng của Tử như thế nào sao? Từ khi tôi bước vào cửa đến bây giờ, tôi chưa từng nghe thấy dì hỏi một câu liên quan đến chuyện của Tử.”
Sắc mặt của Vu Linh có hơi tối sầm, có điều vẫn cười rồi nói: “Cháu là chị dâu của con bé, dẫn nó ra ngoài khám thai, nó không về, tự nhiên là ở lại trong bệnh viện rồi? Đứa trẻ này cơ thể dạo này không phải quá tốt, dì đã có tâm lý chuẩn bị từ sớm rồi, cho nên cũng không hỏi, huống chi cháu là chị dâu của nó, lẽ nào sẽ hại nó chắc?”
Lời này nói ra vậy mà khiến Thẩm Hạ Lan không thể phản bác, cho nên, Vu Linh này sớm đã chắc chắn cô sẽ không không màng đến Tử.
Thẩm Hạ Lan không khỏi có chút cười tự giễu.
“Dì thật là tự tin, rất yên tâm về tôi.”
“Đó là đương nhiên.”
Vu Linh đáp.
Thẩm Hạ Lan để tay lên bát canh vịt già, cười rồi nói: “Trong này có thành phần ma túy hay không, không bằng tôi tìm một bác sĩ tới hóa nghiệm thử.”
“Cháu có ý gì?”
Vu Linh cũng không thể duy trì nụ cười trên mặt được nữa, không khỏi có chút âm trầm.
Thẩm Hạ Lan lại trực tiếp làm đổ bát canh vịt già xuống đất, nhàn nhạt nói: “Tôi nửa đường gặp được Triệu Ninh, cậu ta đột nhiên ngất xỉu bên đường, cả người co quắp, tôi đưa cậu ta đến bệnh viện, kết quả dì đoán bác sĩ nói như nào không?”
Mắt của Vu Linh có hơi tránh né.
Bà ta đột nhiên trực tiếp hất bàn.
Thẩm Hạ Lan sớm đã có phòng bị, nhanh chóng lùi lại một bước, suýt nữa bị hất trúng, mà Vu Linh nhân cơ hội này định chạy trốn, lại bị Lưu Nghệ trực tiếp dồn vào chân tường.
“Với thân thủ này của bà, còn muốn khoe khoang ở trước mặt tôi?”
Lưu Nghệ rất khinh thường.
Vu Linh bị dồn vào chân tường không nhúc nhích được, rồi hằn học nói: “Thẩm Hạ Lan, cô cho dù bắt được tôi, cô cũng không thoát được. Bên ngoài đều là người của tôi. Bây giờ Diệp Ân Tuấn bị nhốt trong cục cảnh sát, căn bản ngoài tầm với rồi. Cô nếu như dám động với một ngón tay của tôi, tôi bảo đảm khiến cô chết không toàn thây.”
Thẩm Hạ Lan ngoáy ngoáy lỗ tai, thật sự có chút không thể hiểu sự hống hách của Vu Linh.
“Người thông minh như bà, hiện nay sao lại hồ đồ rồi thế? Diệp Ân Tuấn tuy không ở đây, nhưng tôi vẫn là người của nhà họ Hoắc, tôi còn có ông ngoại của tôi, bà cảm thấy những người ở bên ngoài của bà có thể làm gì được tôi? Có thể đối kháng được với nhà họ Tiêu nhà họ Hoắc sao?”
“Tôi biết nhà họ Hoắc và nhà họ Tiêu có bản lĩnh, nhưng đợi cô gọi điện cho bọn họ, người của bọn họ đến cũng cần thời gian. Lúc đó cô sớm đã bị người của tôi chế ngự rồi, bọn họ còn không phải ngoan ngoãn nghe lời của tôi hay sao?”
Lời của Vu Linh khiến Thẩm Hạ Lan có hơi cảnh giác.
Bà ta có thể ẩn nhẫn đến hôm nay, tuyệt đối không phải là một người gấp gáp, càng sẽ không phải một kẻ ngu ngốc. Nhưng Vu Linh bị bọn họ chế ngự cũng đơn giản quá rồi nhỉ?
Thẩm Hạ Lan chỉ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
“Mợ chủ, cô đừng phí lời với bà ta, trực tiếp phế bà ta đi. Người phụ nữ lòng dạ độc ác như này, sống cũng lãng phí không khí.”
Lưu Nghệ là người nóng nảy, chuyện gì cũng muốn dùng vũ lực giải quyết.
Thẩm Hạ Lan lại lắc đầu nói: “Không đúng, Vu Linh, bà lại đang có âm mưu gì? Triệu Ninh khả năng là tôi vô tình đụng phải, nhưng thân thể của Tử tuyệt đối không phải là cái bà có thể lấy ra đùa giỡn, càng sẽ không lấy ra dụ tôi vào bẫy, nhưng dùng tâm trí của bà sao lại nhanh như vậy bị tôi phát hiện ra sơ hở chứ? Rồi làm sao lại nhanh như vậy xé rách mặt với tôi chứ?”
Vu Linh không khỏi liếc nhìn cô, đáy mắt vụt qua một tia khen ngợi.
“Thẩm Hạ Lan, tôi không thể không thừa nhận, cô nếu như không phải là vợ của Diệp Ân Tuấn, tôi có thể để cô lại.”
Thẩm Hạ Lan hơi nhíu mày, không có nói chuyện.
“Hỏng rồi!”
Thẩm Hạ Lan đột nhiên ý thức được điều gì đó, rảo bước chạy ra ngoài, nhưng bên ngoài yên tĩnh lạ thường.