CHƯƠNG 421: BÀ NHƯ VẬY CON SỢ
Bà cụ Hoắc càng nhìn Dư Khinh Hồng càng cảm thấy cô ta rất hợp mắt.
“Đứa bé ngoan! Tủi cho con rồi!
Bà vốn cho rằng để con vào nhà họ Hoắc thì có thể đem lại vận may cho con, nhưng từ khi con vào đây thì luôn bị người ta bắt nạt. Là bà vô dụng, không bảo vệ được cho con. Hôm nay hai chúng ta dù có chết ở đây cũng không thể để tiểu nhân đắc ý”
Bà ta nói xong thì hung hăng trừng mắt Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan thấy hành động của họ thì trào phúng cười.
“Thật sự cho rằng mình là bà cháu tình thâm đâu. Nhưng Dư Khinh Hồng, cô cũng không cân giả bộ trước mặt tôi, cô là loại người gì tôi rõ ràng hơn bất kỳ ai. Hôm nay cô muốn chết cùng nhà họ Hoắc ở đây, tôi thành toàn cho cô.”
Nói rồi, cô trực tiếp phất tay, bốn người cao to mặc đồ đen lập tức đi tới.
“Bà chủ!”
“Kéo hai người này ra cho tôi!
Nhớ rõ, đừng để họ cắn lưỡi tự sát, tránh vu oan cho tôi”
“Dạ!”
Thấy người áo đen muốn tiến tới, Dư Khinh Hồng hoảng loạn.
“Diệp Ân Tuấn, anh thật sự cứ mở to mắt nhìn Thẩm Hạ Lan tác oai tác quái như vậy sao? Cô ta là con dâu nhà họ Diệp, lỡ chuyện này làm to ra, nhà họ Diệp cũng không tránh khỏi liên quan. Anh nghĩ thử xem, cơ nghiệp nhiều năm như vậy của nhà họ Diệp, còn có bà cụ Diệp, còn có con của anh, tương lai họ phải làm thế nào? Anh thật sự muốn vì kích động nhất thời của người phụ nữ ác độc này mà vứt bỏ hết tất cả sao?”
Dư Khinh Hồng cảm thấy Diệp Ấn Tuấn điên rồi.
Thẩm Hạ Lan làm loạn như vậy mà anh lại chỉ đứng một bên nhìn, không lên tiếng, để cô làm bậy. Chẳng lẽ anh thật sự muốn nhìn nhà họ Hoắc bị cô giết chết sao?
Diệp Ân Tuấn lại cười lạnh: “Cô ấy là vợ tôi, cô ấy muốn làm gì thì làm, tôi là chông cô ấy, điều tốt nhất có thể làm cho cô ấy chính là ủng hộ và giúp đỡ cô ấy. Đừng nói là cả nhà họ Diệp, dù là vợ tôi muốn sao trên trời tôi cũng sẽ nghĩ cách lấy xuống cho cô ây. Huống chi chỉ là một nhà họ Hoắc nho nhỏ.
Hôm nay xem như san băng nhà họ Hoắc rồi thì sao?”
Lời nói khoa trương hông hách như vậy xém chút khiến bà cụ Hoắc tức giận hôn mê.
Bà ta ho liên tục, Dư Khinh Hồng vội vuốt lưng giúp bà ta.
“Bà ơi, bà đừng giận, bà như vậy con sợi”
Vành mắt Dư Khinh Hồng đỏ lên, lúc nào cũng có thể rơi nước mắt.
Thẩm Hạ Lan cảm động với sự bảo vệ lúc này của Diệp Ân Tuấn, thâm tình nhìn anh rồi nói với bà cụ Hoắc: “Tôi nói thêm lần nữa, gọi người ra, tôi dẫn người đi ngay, từ nay không qua lại với nhà họ Hoắc nữa, cũng hứa sẽ không nhắm vào nhà họ Hoäc nữa”
“Tôi không biết cô đang nói gì.
Thẩm Hạ Lan, cô dẫn người đến nhà họ Hoặc làm loạn, còn để người đàn ông của mình ra tay với việc làm ăn của nhà họ Hoäc, cô thật sự cho rằng các người có thể một tay che trời sao? Tôi không tin, nếu bà cháu tôi hôm nay thật sự chết ở đây thì cô và nhà họ Diệp có thể tránh khỏi liên can được không?”
Bà cụ Hoắc bây giờ cũng xem như liều mạng rồi.
Bất kể thế nào, bà ta cũng không thể để cô sống an ổn.
Thẩm Hạ Lan thấy dáng vẻ bất chấp của bà ta thì nhất thời có chút do dự.
Chẳng lẽ thật sự muốn không màng tất cả mà xông vào sao?
Nhưng không vào, thì cũng không biết Nghê Nghê bây giờ thế nào rồi.
Trong lòng cô vô cùng do dự và xoắn xuýt.
Diệp Ân Tuấn lại vào lúc này đứng phía sau cô, từ phía sau ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, nhàn nhạt nói: “Bà muốn tự sát chúng tôi không quản được, nhưng người chúng tôi muốn hôm nay nhất định phải tìm thấy, cho nên thật xin lỗi! Người đâu, xông vào cho tôi!”
“Cậu dám!”
Điều bà cụ Hoắc để ý bây giờ không phải gì khác, mà chính là thể diện của nhà họ Hoắc.
Nếu thật sự để người của anh ngang ngược xông vào, vậy nhà họ Hoắc còn có mặt mũi gì nữa? Danh dự nhiều năm của nhà họ Hoắc còn gì?
Chính vào lúc đôi bên giằng co, Hoắc Chấn Đình vội vàng quay về.
“Rốt cuộc là chuyện gì, Hạ Lan, Ân Tuấn, mọi người đều là người một nhà, có lời gì mà không thể bình tĩnh nói chứ? Đây là muốn làm gì đây?”
Sự quay về của anh ta đã khiến bà cụ Hoắc hoàn toàn vững tâm.
“Chấn Đình à, họ muốn ép chết bà già này, thậm chí muốn ngang ngược xông vào! Con xem, đây chính là đứa cháu ngoan mà con một lòng bảo vệ! Con luôn miệng nói nó tính tình lương thiện, nói nó sẽ không làm ra chuyện như vậy, vậy bây giờ nó đang làm gì? Con nói cho ta biết, nó chạy tới cửa nhà họ Hoắc chúng ta muốn ép chết ta, con giải thích thế nào?”
Bà ta vừa khóc vừa quậy, hoàn toàn không còn mặt mũi của người lớn.
Hoắc Chấn Đình bị bà ta khóc có chút phiền, thấp giọng nói: “Mẹ, mẹ đừng khóc nữa, ở đây có lẽ có hiểu lầm”
“Chú nhỏ, không có hiểu lầm, Thẩm Hạ Lan dẫn người xông thẳng vào, nói chúng ta sỉ nhục nhà họ Hoắc, muốn vào lục soát. Nhà họ Hoắc chúng ta há lại là nơi mà ai cũng có thể xông vào lục soát? Bây giờ đã là xã hội pháp trị rồi, còn có vương pháp hay không?”
Dư Khinh Hồng càng là lửa đổ thêm dầu, nói thêm mắm dặm muối.
Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn lại không lên tiếng, cẩn thận nhìn họ biểu diễn.
Hoắc Chấn Đình thấy hai người như vậy, bất giác sững sờ.
“Hạ Lan, Ân Tuấn, hai người hôm nay rốt cuộc là tới vì điều gì? Khí thế hung hăng như vậy, hẳn không phải tới để thăm mẹ tôi đi?”
“Vì điều gì cậu Hoắc không biết sao?”
Thẩm Hạ Lan trực tiếp thay đổi xưng hô với anh ta, Thay đổi nho nhỏ nhự vậy, Hoắc Chấn Đình đương nhiên cảm nhận được, thậm chí còn cảm thấy địch ý của cô.
Cô đang đối địch với nhà họ Hoắ!
c Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Anh ta cau chặt mày lại.
“Tôi thật sự không biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hi vọng các người nói cho tôi biết, nếu thật sự là lỗi của nhà họ Hoắc chúng tôi, tôi nhất định không bao che”
Lời của anh ta khiến Thẩm Hạ Lan có chút sững sốt.
Diệp Ân Tuấn thấp giọng nói: “Cậu Hoắc đã nói vậy rồi, vậy chúng tôi tạm thời tin anh một lần. Con gái nhà chúng tôi Thẩm Nghê Nghê lúc chạng vạng hôm nay bị người ta bắt cóc trên đường. Những người đó đều lái siêu xe, hơn nữa ai nấy thân thủ lợi hại, ngay cả người nhà họ Diệp chúng tôi cũng không phải đối thủ. Thử hỏi toàn bộ Hải Thành, ngoại trừ nhà họ Hoắc các người có người như vậy ra thì còn có ai có thể một đám người như vậy? Huống chi chuyện bà cụ Hoặc trước đó đã tới biệt thự chúng tôi, khuyên vợ tôi ly hôn với tôi, kêu tôi lấy Dư Khinh Hồng, hai nhà gây nhau. Vợ tôi không đồng ý, nhà họ Hoắc các người liền bắt đầu dùng bàng môn tà đạo sao? Bắt cóc một đứa bé bốn tuổi để uy hiếp chúng tôi, thật sự là nhà họ Hoắc các người không biết xấu hổ mà làm ra được!”
Hoắc Chấn Đình nghe xong, toàn thân sững sốt.
“Chuyện này sao có thể?”
“Sao lại không thể? Người của tôi tận mắt nhìn thấy chiếc xe đó cuối cùng đã vào sân nhà họ Hoắc các người, nếu cậu Hoắc không tin thì có thể vào xem xem, trên bánh xe có phải còn dính bùn đất ở cửa nhà chúng tôi không”
Lời của Diệp Ân Tuấn khiến sắc mặt Hoắc Chấn Đình đột nhiên khó coi.
Anh ta quay phắt đầu lại, nhìn bà cụ Hoäc và Dư Khinh Hồng, lạnh lùng hỏi: “Hai người làm?”
“Họ vụ khống chúng ta! Chúng ta căn bản không biết chuyện bắt cóc gì!”
Dư Khinh Hồng vội lên tiếng, lại bị Hoắc Chấn Đình hét mắng.
“Cô im miệng! Tôi không hỏi cô!
Mẹ, chuyện này có phải nhà họ Hoắc chúng ta làm không?”
Bà cụ Hoắc thấy anh ta lại chất vấn mình như vậy trước mặt tất cả mọi người, tức giận đến toàn thân run rẩy.
“Anh nói chuyện với mẹ mình như vậy à? Lễ phép với học hành của anh đi đâu rồi?”
“Con hỏi mẹ, có phải nhà họ Hoắc làm không?”
Hoắc Chấn Đình căn bản không để ý bà ta đang nói gì.
Anh ta sợi Anh ta thật sự sợ bà cụ Hoắc đầu óc không tỉnh táo làm ra chuyện ngu ngốc như vậy, khiến cho mối quan hệ với nhà họ Diệp càng không thể cứu vấn.
Có lẽ vì ánh mắt anh ta quá lạnh lẽo, hoặc có lẽ thật sự cảm nhận được chuyện này dính líu quá lớn, bà cụ Hoắc có chút không vui nói: “Không phải chúng ta làm! Không thể nào họ nói gì thì là vậy đi? Chẳng lẽ nói nhà họ Hoắc chúng ta giết người phóng hỏa thì chúng ta cũng nhận sao?”
Thẩm Hạ Lan tức giận muốn nói gì đó, lại bị Diệp Ân Tuấn cản lại.
Anh lạnh lùng nói: “Bà cụ Hoắc, nói miệng không có căn cứ gì, nếu các người thật sự trong lòng không có quỷ thì tốt nhất là để chúng tôi vào xem xem. Tôi đã nói rồi, người của tôi nhìn thấy chiếc xe đó lái vào sân sau nhà họ Hoắc, nếu sân sau không có chiếc xe này, Diệp Ân Tuấn tôi hôm nay nhận đánh chịu tôi, bà nói thế nào cũng được. Nhưng nếu có chiếc xe này, thì hi vọng cậu Hoắc giải thích với hai vợ chồng chúng tôi một lời. Con gái tôi vừa làm phẫu thuật xong không lâu, sức khỏe còn yếu, nếu xuất hiện vấn đề gì thì đừng trách Diệp Ân Tuấn tôi không khách sáo! Dù là làm loạn tới thủ đô, tôi cũng không sợ nhà họ Hoắc các người!”
Lời này của anh vừa nói ra, Hoắc Chấn Đình lập tức run rẩy.
Anh ta biết rõ đứa bé đối với Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn mà nói ý nghĩa điều gì hơn bất kỳ ai.
Lần trước Thẩm Hạ Lan vì bà cụ Hoặc bỏ thuốc đã mất đi một đứa bé, bây giờ nếu thật sự là người nhà họ Hoắc làm, bắt cóc Thẩm Nghê Nghê, vậy nhà họ Hoắc họ thật sự đã làm tới đường cùng rồi.
Chỉ là Hoắc Chấn Đình vẫn chưa lên tiếng, bà cụ Hoắc lại không vui.
“Các người xem nhà họ Hoắc là cái gì? Muốn lục soát thì lục soát? Nói gì đi nữa thì nhà họ Hoắc ta cũng gia thế oanh liệt, sao để các người xằng bậy như vậy!”
“Tôi đồng ý hai người vào lục soát!”
Hoắc Chấn Đình không để ý bà †a, trực tiếp mở miệng.
Bà cụ Hoắc chấn động nhìn anh ta, hét lên: “Cái thằng bất hiếu này, tôi thấy anh là đầu óc mê muội rồi! Anh có biết anh đang nói gì không hả? Hả?”
Bà ta trực tiếp cầm gậy đánh mạnh lên người anh ta.
Dư Khinh Hồng có chút không bình tĩnh nổi nữa, vội nói: “Chú nhỏ, chúng ta có thể để người của chúng ta vào lục soát. Bị nhà họ Diệp xông vào như vậy, nhà họ Hoắc chúng ta còn ra gì nữa? Dù nói-thế nào thì nhà.họ Hoắc cũng gia thế oanh liệt, đến lúc đó nếu truyền ra ngoài, nhà họ Hoắc chúng ta còn mặt mũi gì? Người khác đều sẽ nói chúng ta sợ nhà họ Diệp!”
“Nghe thấy không? Chuyện ngay cả Khinh Hồng cũng biết mà đương gia nhà họ Hoắc như anh lại không rõ ràng.
Hoắc Chấn Đình, anh bị mỡ heo làm tâm trí mê muội rồi sao?”
Bà cụ Hoắc hận không thể lấy cây gậy đánh vỡ đầu Hoắc Chấn Đình xem xem rốt cuộc là thế nào.
Hoắc Chấn Đình lại lạnh lùng nhìn họ, thấp giọng nói: “Nếu chuyện này thật sự không liên quan tới hai người, hai người căng thẳng như vậy làm gì? Họ vào xem thử thì có thể thế nào? Hôm nay ở đây đều là người của mình, nếu tin tức truyền ra ngoài, cũng là người của chúng ta truyền ra, hai người sợ cái gì? Hay là, thật sự như Hạ Lan nói, là hai người bắt cóc đứa bé?”
Bà cụ Hoắc bị Hoắc Chấn Đình hỏi ngược lại như vậy, lập tức sững sờ.
“Anh nói linh tỉnh gì đó? Chúng tôi sao có thể bắt cóc một đứa bé? Tôi hôn mê vừa tỉnh lại, anh cũng không phải không biết. Anh cho rằng mẹ anh là thần tiên sao? Có thể xuất hồn đi bắt cóc một đứa bé?”
“Vậy cô thì sao?”
Ánh mắt Hoắc Chấn Đình nhìn thẳng vào Dư Khinh Hồng, khiến cô ta bất giác rùng mình.