Mục lục
Cục cưng có chiêu – Thẩm Hạ Lan – Diệp Ân Tuấn (full) – Truyện tác giả: Vi Lan Tử Mặc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cảm giác tê dại đau nhói từ ngón tay truyền tới, Diệp Ân Tuấn biết người phụ nữ không có lừa anh.

Cô ta thật sự đã bôi thứ gì đó lên trên Thẩm Hạ Lan.

Có điều Diệp Ân Tuấn không để tâm, anh bế Thẩm Hạ Lan lên, dịu dàng nói: “Anh mang em ra ngoài. Có đói không? Tối muốn ăn gì?”

“Chúng ta bị làm sao vậy?”

Ký ức của Thẩm Hạ Lan vẫn dừng ở giai đoạn khi dâng hương rồi đột nhiên choáng váng, lúc này nhìn thấy khung cảnh của nơi này thế nào cũng không giống nhà thờ, không khỏi hỏi một câu, đồng thời cũng liếc nhìn người phụ nữ tự dưng xuất hiện.

Người phụ nữ bị Thẩm Hạ Lan liếc nhìn, vội vàng cười nói: “Ồ, tôi tên Trần Oánh Oánh, là vừa rồi tôi cứu cô. Còn nữa còn nữa, tôi thấy cô hôn mê, cũng không di chuyển được cô, cho nên ở trên người cô...”

“Tìm lối ra.”

Diệp Ân Tuấn kịp thời cắt ngang lời của Trần Oánh Oánh.

Anh không muốn để Thẩm Hạ Lan lo lắng, càng không muốn để Thẩm Hạ Lan biết mình bây giờ trúng độc.

Trần Oánh Oánh dưới ánh mắt tức giận của Diệp Ân Tuấn thì im miệng, có hơi buồn bực nói: “Tôi không ra được.”

“Ân Tuấn, rốt cuộc sao vậy?”

Diệp Ân Tuấn nhìn ánh mắt nghi hoặc của Thẩm Hạ Lan, thấp giọng nói: “Trong hương có mê hương, anh sợ em xảy ra chuyện, nhét em xuống dưới bàn cúng, nghĩ là đợi xử lý xong sẽ đón em, ai biết dưới bàn cúng này có cơ quan ngầm, vậy mà có một cái hầm như vậy. Chúng ta rơi từ trên xuống.”

Nghe thấy lời kể vắn tắt của Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan lập tức hiểu được.

Cô muốn dậy, lại bị Diệp Ân Tuấn ôm chặt trong lòng.

“Tác dụng của mê hương còn chưa hết, cả người em không có sức, vẫn là để anh bế em đi.”

“Được.”

Thẩm Hạ Lan cũng thật sự không có sức, cũng không có nghi ngờ anh, dựa vào lồng ngực của Diệp Ân Tuấn, thấp giọng hỏi: “Trần Oánh Oánh này là người của anh sao?”

“Đừng nói linh tinh, em mới là người của anh. Anh căn bản không quen cô ta, cô ta tự dưng xuất hiện ở đây, hay giết luôn.”

Lời này của Diệp Ân Tuấn rất tùy hứng, nhưng sát ý đó lại không dễ che giấu, dọa Trần Oánh Oánh lập tức hét lên.

“Anh không thể giết tôi! Tôi là người của Trương Gia Trại, anh không thể giết tôi!”

Trần Oánh Oánh vừa dứt lời, mắt của Diệp Ân Tuấn càng lạnh.

“Cô nói cô là người của Trương Gia Trại sao?”

“Phải, phải!”

Trần Oánh Oánh rõ ràng khá nhát, nhưng vẫn gân cổ cắn chặt vào sự thật này, lập tức khiến Diệp Ân Tuấn cười lạnh.

“Vậy cô biết tôi là ai không?”

“Tôi thèm quan tâm anh là anh! Tôi nói cho anh biết, nơi này là địa bàn của Trương Gia Trại, các người tốt nhất mau chóng rời khỏi nơi này, nếu không sẽ chết.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK