“Ý anh là chú hai em biết cách mở mạch khoáng, hoặc là chú ấy biết cách vào khai thác mạch khoáng mà giảm thiểu tổn thất, cho nên Quốc chủ nước T đã không giết chú ấy?”
Thẩm Hạ Lan nói xong thì Diệp Ân Tuấn gật đầu, trong mắt hiện lên một tia tán thưởng.
“Đúng vậy, Trương Linh nói với anh rằng những năm qua, Quốc chủ nước T vẫn luôn ép chú hai Hoắc vào trận pháp mạch khoáng, nhưng chú hai Hoắc không chịu nói nên đã bị tra tấn, nhưng Quốc chủ nước T không cho chú ấy chết, đó là lý do tại sao người ta nói chú ấy sống không bằng chết.”
Lời nói của Diệp Ân Tuấn khiến Thẩm Hạ Lan cảm thấy rất buồn.
Đó là người thân có quan hệ máu mủ với cô.
Nhưng cô lại không biết chú ấy đã phải chịu đựng bao nhiêu.
Bây giờ nếu có thể tìm được chú hai Hoắc, Thẩm Hạ Lan thề rằng cô tuyệt đối sẽ không bao giờ để ai làm tổn thương chú hai Hoắc nữa.
Diệp Ân Tuấn biết Thẩm Hạ Lan đang nghĩ gì, anh đau lòng tiến lên một bước ôm Thẩm Hạ Lan vào lòng, thì thầm: “Có anh đây, chỉ cần em muốn thì anh sẽ giúp em.”
Câu nói này giống như một hậu thuẫn mạnh mẽ, khiến Thẩm Hạ Lan đột nhiên có phương hướng.
“Được, chúng ta nhất định phải cứu được chú hai, bây giờ chúng ta đi tìm Trương Linh.”
Thẩm Hạ Lan vội vàng rút khỏi vòng tay của Diệp Ân Tuấn, thậm chí còn muốn lập tức đi tìm Trương Linh, nhưng lại bị Diệp Ân Tuấn ngăn lại.
“Đừng vội, bây giờ không phải lúc.”
Diệp Ân Tuấn nói: “Trương Linh không thể đi chung với chúng ta một cách lộ liễu được, bà ta cần tìm thời gian để nói chuyện với chúng ta, anh đã hẹn với bà ta sẽ gặp nhau ở nhà thờ họ lúc tám giờ tối. “
“Nhà thờ họ?”
Thẩm Hạ Lan khẽ cau mày, nhưng không nói gì, cô tin Diệp Ân Tuấn sắp xếp như vậy là có dụng ý riêng.
Diệp Ân Tuấn gật đầu.
Rời khỏi những người đó, tâm trạng Thẩm Hạ Lan cũng thoải mái đi nhiều, nhưng nghĩ đến những binh lính đã chết oan uổng kia, Thẩm Hạ Lan muốn ra ngoài mua một ít tiền giấy đốt cho bọn họ, mặc dù có chút mê tín, nhưng cũng chỉ vì muốn an ủi trái tim.
Diệp Ân Tuấn không ngăn Thẩm Hạ Lan làm điều này, anh cũng thấy buồn khi nhìn thấy những người đó chết.
Ngày hôm nay, cả Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn đều không có tâm trạng, hai người ở trong phòng nghỉ ngơi dưỡng sức.
Màn đêm lặng lẽ buông xuống, trong lòng Thẩm Hạ Lan có chút căng thẳng.
Cô tự hỏi liệu Trương Linh có lừa họ lần nữa hay không, không biết liệu lần này họ có thể thuận lợi tìm được chú hai hay không? Cô không biết bây giờ chú hai đang phải đối mặt với những chuyện gì và liệu chú ấy có thể đi với cô hay không.
Rất nhiều câu hỏi xoay quanh tâm trí Thẩm Hạ Lan, cô thấp thỏm bất an nhưng cũng bất lực.
Khi màn đêm hoàn toàn bao phủ mặt đất, Diệp Ân Tuấn nắm tay Thẩm Hạ Lan, ánh mắt lấp lánh.
“Em có sợ không?”
“Có anh ở đây, em không sợ.”
Thẩm Hạ Lan nhìn ánh mắt nóng bỏng của Diệp Ân Tuấn Thiên, trong lòng đột nhiên yên tâm hơn, có lẽ đây chính là sức mạnh của niềm tin.
Không biết từ bao giờ, Diệp Ân Tuấn đã trở thành niềm tin của Thẩm Hạ Lan.
Diệp Ân Tuấn khẽ mỉm cười, sau đó nắm chặt tay Thẩm Hạ Lan bước nhanh về phía nhà thờ họ.