Nói xong, Thẩm Hạ Lan nhấc chân đi khỏi.
Trương Vũ ngây ngẩn cả người.
Tại sao lại có thể như vậy?
Tại sao lại như vậy?
Không nên như thế này!
Có không ít người đã bỏ mạng bởi vì bí mật của nhà họ Trương, tại sao Thẩm Hạ Lan lại không quan tâm chứ?
Nhưng mà Thẩm Hạ Lan thật sự đi ra ngoài mà không quay đầu lại.
Lúc đi đến cửa, giọng nói của Thẩm Hạ Lan mang theo một tia lạnh lẽo.
“Tam đao lục động, phế bỏ một cánh tay của cậu ta, đuổi ra khỏi tổ chức Ám Dạ, từ nay về sau, lời nói của cậu ta không còn đại biểu cho Ám Dạ nữa.”
Nói xong, cô thở dài một cái rồi nhấc chân đi khỏi.
Cuối cùng, cô vẫn cho Trương Vũ một hy vọng sống.
Dựa theo quy định của Ám Dạ, Trương Vũ phải nhận tội chết.
Cuối cùng, cô vẫn không thể làm ra loại chuyện tuyệt tình như thế.
Trương Vũ nghe thấy quyết định của Thẩm Hạ Lan, không khỏi cười lên ha hả, cười đến nỗi nước mắt cũng đều chảy ra.
“Thẩm Hạ Lan, tôi không cần chị phải thông cảm cho tôi, tôi không cần, chị giả nhân giả nghĩa cho ai nhìn chứ! Nếu như không phải chị thì chị gái của tôi sẽ không chết, đó là người thân duy nhất của tôi, chị đã đồng ý với chị ấy là phải chăm sóc cho tôi thật tốt. Kết quả, chị đối xử với tôi như thế này đó à? Chị đừng có tưởng là chị không xử lý tôi thì tôi sẽ cảm kích chị, nằm mơ đi!”
Trương Vũ đau lòng tột độ gào thét, mang theo tiếng nghẹn ngào, người nghe cảm thấy rất khó chịu.
Thẩm Hạ Lan bước ra khỏi khách sạn, nói với người của Kình Thiên Minh: “Sau khi chấp hành xong thì ném ra ngoài, gọi điện thoại cho bác sĩ đến chữa trị cho cậu ta, có thể còn sống thì đừng để chết.”
“Nhưng mà nếu như người này bị người của đối phương tìm tới, rất có thể đây là một tai họa, phương án đảm bảo nhất đó chính là..."
Đương nhiên là Thẩm Hạ Lan hiểu ý của Lưu Nhiên, nhưng mà cô lại lắc đầu.
“Cứ dựa theo tôi nói mà làm đi.”
Lưu Nhiên nhíu mày, trong lòng nói thầm "lòng dạ đàn bà", nhưng mà anh ta vẫn không làm trái với mệnh lệnh của Thẩm Hạ Lan.
Trong phòng truyền đến tiếng kêu thê thảm của Trương Vũ.
Thẩm Hạ Lan cũng không hề rời đi, chỉ là đứng ở bên ngoài lắng nghe.
Không biết tại sao cô lại nhớ tới Dương Tân.
Tống Đình nói là hiện tại Dương Tân vẫn chỉ huy người của Ám Dạ canh gác ở bên kia.
Ánh mắt của Thẩm Hạ Lan buông lỏng, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Qua một hồi lâu, rốt cuộc âm thanh ở bên trong cũng đã dần dần yếu đi, sau đó, một người đầy máu được người ta đưa ra ngoài.