Giờ phút này, cho dù là kẻ giết người vô số như La Sát mặt lạnh Hạ Tử Thu cũng có chút cảm động.
Anh ta chẳng nói lời nào, chỉ giương mắt nhìn từng tia hi vọng trong mắt Nhan Du chầm chậm biến mất, rồi hoàn toàn lụi tàn.
Cô ta tự cười nhạo bản thân: "Là do tôi suy nghĩ quá viễn vông đúng không? Thực ra, lúc tới đây tôi đã hiểu rõ rồi, anh ấy không yêu tôi. Nhưng tôi vẫn muốn nắm bắt cơ hội duy nhất này, rồi chờ đợi anh ấy dùng mười dặm sính lễ cưới tôi về. Trở thành cô dâu của anh ấy, suy cho cùng cũng chỉ là mộng tưởng của mình tôi thôi, tôi đúng là ngu ngốc. "
Nước mắt cô rơi lã chã, không một tiếng động, không một cử động, nhưng lại khóc đến mức khiến người ta cảm thấy như cả bầu trời đã sụp đổ.
Hạ Tử Thu hiếm khi động lòng trắc ẩn, chỉ tiếc là rốt cuộc anh cũng chẳng thể làm được gì.
"Anh thả tôi ra được không? Tôi phải quay về hỏi anh ta tại sao lại lừa tôi? Anh thả tôi ra đi, được không?"
Nhan Du đột nhiên nhảy xuống giường, quỳ xuống trước mặt Hạ Tử Thu.
"Xin anh, xin anh thả tôi về được không? Làm ơn."
Đôi mắt Hạ Tử Thu chợt nheo lại, trong đó loé lên một chút cảm xúc phức tạp.
Khuôn mặt giống hệt như Cung Tuyết Dương hiện lên trước mặt Hạ Tử Thu, đang khóc thút thít.
Chín năm trước, có phải Tuyết Dương cũng khóc lóc van xin những kẻ đó như thế không?
Không!
Cô ấy sẽ không làm như vậy!
Cô ấy kiên cường đến thế, chắc chắn sẽ không bao giờ để mình phải sống hèn mọn như vậy.
Cô ấy muốn có món đồ gì, muốn có tình cảm như thế nào, đều sẽ do chính cô ấy giành được, cô ấy sẽ không bao giờ quỳ gối xin xỏ người khác.
Thế nên, cô ta không phải là Tuyết Dương!
Hạ Tử Thu đột nhiên phản ứng lại, chỉ thấy trước mắt loé lên một tia sáng bạc, trong nháy mắt một con dao găm lạnh lẽo đâm xuyên qua lồng ngực anh ấy.
Nỗi đau cắt ruột cắt gan trào dâng cùng với máu tươi bắn tung toé, chất lỏng ấm nóng phun lên khắp mặt Nhan Du.
Trên khuôn mặt Nhan Du hãy còn vương những giọt nước mắt.
Hai tay cô run lên, thậm chí toàn thân cũng đang run rẩy.
"Tôi xin lỗi, Hạ Tử Thu, tôi xin lỗi. Đây là cơ hội duy nhất của tôi. Tôi biết có thể anh ấy không yêu tôi, nhưng anh ấy chưa bao giờ lừa tôi. Anh ấy nói rằng chỉ cần giết anh, anh ấy sẽ cưới tôi. Tôi tin! Hạ Tử Thu, tôi tin anh ấy! Tôi biết giết người là sai trái, tôi cũng biết anh và tôi chẳng có thù oán gì, nhưng mà chẳng phải anh cũng muốn cơ thể của tôi ư? Tôi lấy thân thể của tôi để trả những gì mà tôi nợ anh được chứ? Mặc dù không trả hết được, nhưng ... tôi không có sự lựa chọn. Kiếp sau, kiếp sau nữa tôi lại làm trâu làm ngựa cho anh, được không? "
Nhan Du khóc nức nở.
Cô nên hận người đàn ông này!
Không phải chính anh đã lấy đi sự trinh trắng của cô sao?
Nhưng tại sao giờ phút này, nhìn thấy anh ở đó, máu tươi cứ tuôn ra không ngừng, cô lại sợ hãi như vậy?