Cô đột nhiên nhớ tới cô Mặc, không khỏi hỏi: "Cô Mặc đâu rồi?"
"Đã đi nghỉ ở phòng sát vách từ sớm rồi."
Diệp Ân Tuấn bất giác cảm thấy vợ thật đáng yêu.
Thẩm Hạ Lan có hơi ngượng, trực tiếp kéo chăn phủ lên mình.
"Con sói đói nhà anh, lúc nào cũng không đầy bụng được đúng không?"
"Ừ."
Diệp Ân Tuấn lại thừa nhận rất nhanh, làm Thẩm Hạ Lan bó tay luôn.
"Em có nên về sau cho anh tự giải quyết không nhỉ?"
"Không được."
"Nhưng mệt lắm."
"Anh sẽ kiềm chế chút."
Cuộc đối thoại của hai người càng ngày càng nguy hiểm, Thẩm Hạ Lan trực tiếp chọn im miệng.
Cô nhắm mắt lại, tiếp tục ngủ thiếp đi.
Diệp Ân Tuấn nghe được tiếng hít thở đều đều của cô, lúc này mới cười, đắp chăn cho cô xong thì anh đi ra ngoài ban công hút một điếu thuốc.
Điện thoại vang lên hai tiếng "tinh tinh".
Diệp Ân Tuấn cúi đầu nhìn, là tin nhắn Thanh Loan gửi tới.
Anh cầm điện thoại, nhìn lướt qua về phía giường, thấy Thẩm Hạ Lan vẫn còn đang ngủ say thì kéo cửa ban công ra, sau đó ấn nhận cuộc gọi video.
Phía đối diện lập tức xuất hiện một gương mặt thanh tú.
"Alo, đại ca Diệp, đã lâu không gặp."
"Đã lâu không gặp, Thanh Loan."
Con ngươi Diệp Ân Tuấn có chút dịu dàng.
Thanh Loan phát hiện Diệp Ân Tuấn thay đổi so với trước đây rồi, gương mặt nghiêm túc kia bây giờ cũng có vẻ ôn hòa, đáng tiếc dáng vẻ đó của anh không phải vì mình.
"Anh bình dị, gần gũi hơn so với trước kia đấy."
Thanh Loan mỉm cười, đáy mắt xẹt qua vẻ cô đơn.
Diệp Ân Tuấn nhìn cô ta, nói từng câu từng chữ: "Những năm này vất vả cho cô rồi."
"Không vất vả gì, còn không phải ngày ngày kiếm sống à."
Thanh Loan không quan trọng mà nhún vai.
Bên ngoài tuyết lớn, nhưng Thanh Loan chỉ mặc một chiếc áo mỏng, tay cầm chén rượu, bên trong dập dờn rượu vang, bỗng tỏa ra thêm vẻ cô đơn.
Trái cổ Diệp Ân Tuấn nhúc nhích một cái, thấp giọng nói: "Tuổi cô không còn nhỏ nữa, nên tìm người kết hôn rồi."
"Sao vậy? Bây giờ đại ca Diệp còn muốn sắp xếp cả chuyện hôn nhân của em à?"
Thanh Loan cười, nhưng nụ cười kia lại cực kỳ đắng chát.
"Đại ca Diệp, anh nên biết, người em muốn lấy nhất là ai."
"Thanh Loan, tôi đã kết hôn, hơn nữa còn có con rồi. Tôi rất yêu vợ và bọn nhỏ. Đã bao nhiêu năm rồi, cô nên buông xuống đi."
Sắc mặt Diệp Ân Tuấn có chút khó coi.
Nếu như lần này không phải vì ý của Mặc Trì Thu mà qua đây, thì thật sự Diệp Ân Tuấn không muốn tới, chỉ vì bên này có Thanh Loan.
Thanh Loan, một người anh tự nhận là thuộc hạ, lại là người phụ nữ có tình cảm với anh, yêu mà không có được.
Nghe Diệp Ân Tuấn nói vậy, Thanh Loan cười khổi đáp: "Anh vẫn giống như trước đây, từ chối người ta một cách lưu loát như vậy, không thèm quan tâm xem em có thể chấp nhận được không. Đại ca Diệp, anh cũng như vậy với vợ anh à? Tôi nghe nói lần này cô ấy cũng tới, anh không sợ cô ấy nhìn ra giữa chúng ta có chuyện gì sao?"