Cô bé lại quay đầu nhìn sơn động, tiếng kêu thảm thiết của Trần Oánh Oánh lại truyền tới, cô bé nghe mà cũng có hơi dựng tóc gáy.
Oa, thật đáng sợ!
Diệp Nghê Nghê vội bịt tai chạy đi.
Diệp Ân Tuấn bên này vừa nấu cơm xong thì Thẩm Hạ Lan nhận được một tin nhắn quảng cáo.
“Muốn mua nhà không? Giá nhà bây giờ rất rẻ, nếu như cần thì gọi điện vào số 86745932.”
Thẩm Hạ Lan có hơi bực bội ném điện thoại lên bàn, thấp giọng nói: “Bây giờ bên sale bất động sản và bên trang trí sửa chữa cũng không biết từ đâu có được số điện thoại của mình, thật sự là chỗ nào cũng nhúng tay vào.”
“Sao vậy?”
Diệp Ân Tuấn bê đồ ăn vào, thuận miệng hỏi.
Thẩm Hạ Lan chỉ vào điện thoại rồi nói: “Còn không phải là tin nhắn quảng cáo sao. Nói ra cũng lạ, bên Trương Gia Trại này đâu có nhà gì để bán chứ? Còn lưu số điện thoại, thật là nực cười. Điều nực cười nhất là số điện thoại còn là tám số. Bên Trương Gia Trại đâu phải là thành phố trực thuộc, số điện thoại đều là bảy số, lấy đâu ra tám số.”
Thẩm Hạ Lan nói không để tâm, Diệp Ân Tuấn lại khựng lại.
“Tin nhắn đâu? Đưa anh xem.”
Thấy sắc mặt của Diệp Ân Tuấn có hơi thay đổi, Thẩm Hạ Lan sững người, sau vẫn đưa điện thoại cho anh.
“Không phải chỉ là một tin nhắn bình thường thôi sao? Sao vậy?”
Sau khi Diệp Ân Tuấn xem, lông mày nhíu lại, sau đó nhìn trái phải, lúc này mới thấp giọng nói: “Đây là tin nhắn mã Morse do chị dâu gửi cho chúng ta.”
“Cái gì vậy?”
Cả người Thẩm Hạ Lan đều sững ra.
Đùa gì thế?
Đây là lại đóng phim truyền hình sao?
Một tin nhắn quảng cáo thì biến thành mã Morse?
Diệp Ân Tuấn nhìn thấy vẻ ngạc nhiên của Thẩm Hạ Lan, không khỏi cúi đầu hôn cô một cái, dẫn tới Thẩm Hạ Lan giận hờn lườm anh.
Anh cười nói: “Đây là phương thức liên lạc do anh và bọn anh cả, Tô Nam tạo ra trong quá trình hành động. Là một loại phương thức truyền tin trong tình huống không thể gọi điện thoại. Tin nhắn quảng cáo này là ngẫu nhiên, lợi dụng một phần mềm tùy tiện biến một số điện thoại của tin nhắn quảng cáo để chúng ta sử dụng, có điều chỉ có thể gửi một tin nhắn, cho nên bình thường sẽ kèm theo mã Morse. Số điện thoại này chính là mã Morse. Sợ rằng chị dâu bây giờ không tiện liên lạc với anh, cho nên đã liên lạc với em.”
Diệp Ân Tuấn nói xong thì viết lại số điện thoại này ra, sau đó từ trong túi lấy ra một quyển sổ nhỏ, tìm kiếm theo dãy số điện thoại, cuối cùng tìm được một nhóm số điện thoại.
Anh không biết số này là của ai, nhưng rất nhanh đã ấn gọi.
Bên kia rất nhanh đã nghe máy.
“Ai vậy?”
“Tôi là Diệp Ân Tuấn, chị dâu của tôi An Nhiên bảo tôi tới tìm anh.”
Diệp Ân Tuấn trực tiếp mở miệng.
Đối phương sững người, sau đó thấp giọng nói: “Sếp Diệp, vợ thủ trưởng bảo anh đến tìm tôi vì một chuyện, bảo tôi nói với anh, Trần Oánh Oánh là người của chúng ta.”
“Cái gì?”