Anh nói: “Nhan Phi là con gái của gia đình bảo mẫu của Phương Nguyên. Cô ta đến tìm anh vì biết vài điều về Phương Nguyên, trước kia cũng từng đánh đổi những tin tức này để lấy một số tài nguyên có được chỗ đứng trong giới giải trí, nhưng cô ta khiến em hiểu lầm, nên anh mới xử lý cô ta.”
Thẩm Hạ Lan sững người, cố hết sức tránh né ý “xử lý” của Diệp Ân Tuấn.
“Phương Nguyên liên quan gì đến anh?”
“Chính xác mà nói, không phải có liên quan đến anh, là em, Phương Nguyên với em là anh em.”
Lời nói của Diệp Ân Tuấn giống như tia chớp giữa trời xanh, gần như khiến Thẩm Hạ Lan choáng váng.
“Chờ một chút, anh vừa mới nói cái gì? Phương Nguyên với ai là anh em?”
“Em.”
Diệp Ân Tuấn nhìn Thẩm Hạ Lan, trầm giọng nói: “Mặc dù anh không biết vấn đề xảy ra ở đâu, nhưng anh ta thề rằng em là em gái của anh ta, là anh em cùng mẹ, thậm chí còn cho anh báo cáo giám định người thân.”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy đầu mình muốn nổ tung.
“Chờ đã, báo cáo giám định người thân? Em và anh ta? Kết quả kiểm tra chúng em là anh em?
“Không thể nói là 100%. Dù sao kết quả giám định của hai người cũng cao tới 60%. Nói chung, trong trường hợp này, khả năng có quan hệ họ hàng rất cao.”
Câu này của Diệp Ân Tuấn khiến cho Thẩm Hạ Lan có chút bối rối.
“Hơn 60%, còn chưa đủ chứng tỏ em và anh ta là anh em? Hơn nữa em với anh ta làm sao có thể là anh em? Em trước đây còn không biết anh ta là ai!
Phản ứng của Thẩm Hạ Lan hoàn toàn nằm trong dự đoán của Diệp Ân Tuấn.
Anh nắm tay Thẩm Hạ Lan an ủi nói: “Hạ Lan, chỉ có quan hệ cha con mới có thể đạt tới 99%, còn quan hệ anh em thì 60% là trong phạm vi hợp lý.”
“Nhưng làm sao em có thể là anh em với anh ấy được? Mẹ em chỉ sinh ra một mình em. Bà ấy đổi em cho ba mẹ nhà họ Thẩm, nhận nuôi một bé trai, đứa bé đó là Phương Nguyên à? Nhưng không đúng, nhận nuôi nó sao có thể liên quan đến em chứ? Chờ chút!”
Thẩm Hạ Lan đột nhiên nghĩ tới điều gì đó.
Lúc Tiêu Ái nói những chuyện này hình như không phải nói như vậy.
Bà nói rằng con của ba mẹ nhà họ Thẩm đã chết, bà mới nhân cơ hội đưa mình cho ba mẹ nhà họ Thẩm để nuôi nấng, bà sợ nhà họ Hoắc tìm đến đứa trẻ nên nhận nuôi một bé trai từ cô nhi viện để đánh lừa dư luận.
Bây giờ đứa bé trai này là ai, hiện đang ở đâu tạm không nói, chỉ nói năm đó con của ba mẹ nhà họ Thẩm đã chết, vậy Thẩm Niệm Niệm lại nhảy từ đâu ra?
Thẩm Hạ Lan đột nhiên nghĩ đến cái này.
“Chờ đã, trước khoan nói về em và Phương Nguyên, nói về Thẩm Niệm Niệm trước đi, cô ta bị Phương Nguyên đưa về sao?
“Đưa về rồi, đang ở Hải Thành, em có thể gặp bất cứ lúc nào cũng được. Sao thế? Đã tính trả thù thế nào chưa? Nếu không ra tay được, để anh làm.”
Diệp Ân Tuấn nghĩ đến Thẩm Niệm Niệm làm cho lưng Thẩm Hạ Lan kinh khủng như vậy, anh muốn lột da của cô ta ra.
Thẩm Hạ Lan lắc đầu nói: “Không phải, em không nói chuyện này, em nhớ rất rõ, mẹ em nói con của ba mẹ nhà họ Thẩm chết rồi, nên đổi em cho ba mẹ nhà họ Thẩm, vậy kết quả kiểm tra quan hệ cha con của Thẩm Niệm Niệm và ba mẹ nhà họ Thẩm ở đâu ra? Chúng có chính xác không?”
Diệp Ân Tuấn không ngờ đến điều này. Nói cách khác, Diệp Ân Tuấn không có ở đó khi Tiêu Ái nói về thân phận của cô. Nhưng Diệp Ân Tuấn tuyệt đối tin tưởng vào Thẩm Hạ Lan.
Nếu trí nhớ của Thẩm Hạ Lan không sai, thì thân phận của Thẩm Niệm Niệm quả thực có chút khó hiểu.
“Để anh kêu Phi đi thăm dò chuyện này.”
Diệp Ân Tuấn vội vàng gọi điện thoại cho Phi.
“Đi lấy máu của Thẩm Niệm Niệm đi, sau đó lại nghĩ cách đi vào trong nhà tù lấy máu của hai vợ chồng Thẩm Phong, phải giao kết quả xét nghiệm ADN đến đây bằng tốc độ nhanh nhất.”
“Vâng.”
Lúc Diệp Ân Tuấn gọi điện thoại, Thẩm Hạ Lan cũng không rảnh rỗi, trong đầu của cô không khỏi nhớ đến người dì mà lúc trước ông cụ Tiêu đã từng nhắc tới không lâu.
Chắc là chuyện này không trùng hợp như vậy chứ?
“Ân Tuấn, anh nói thử xem nếu như con trai con gái của một đôi song sinh sinh ra, vậy thì tỷ lệ kết quả xét nghiệm ADN có giống nhau không?”