“Là của bà nội thím Trương trước khi chết đã để lại cho ba tôi, tôi vô cùng thích nó, ba tôi liền cho tôi chơi, sao vậy?”
Diệp Minh Triết chưa từng nói chiếc nhẫn đó là cho cậu bé, ngược lại nói là cho Diệp Ân Tuấn, lập tức làm gương mặt của Trương Linh như có điều suy nghĩ.
“Người đang ở đâu?”
Lúc này, Trương Linh có chút nóng nảy.
Mặc dù Diệp Tranh không biết chiếc nhẫn đó có công dụng gì, nhưng mà bây giờ nhìn thấy như vậy, cậu bé đã hiểu Diệp Minh Triết cố ý làm như thế.
Nhưng mà đây cũng là kết quả mà bọn nó mong muốn, đương nhiên cũng không cần phải suy nghĩ tại sao.
“Đang ở đây.”
Diệp Tranh vội vàng dẫn Trương Linh đi lên lầu.
Ông cụ Tiêu vẫn luôn đứng bất động thanh sắc ở trong phòng khách, không có cảm giác tồn tại, nhưng mà ông lại đang trầm tư.
“Dũng, Ân Tuấn làm sao vậy?”
“Nghe nói là cơn đau thần kinh bị tái phát, cậu chủ Tranh là học trò của Trương Linh, lúc này gọi bà ta đến đây, chắc là để khám bệnh cho Diệp tổng, dù sao thì cơn đau thần kinh rất tra tấn người khác.”
Chứng đau thần kinh của Diệp Ân Tuấn đã không phải là bí mật trong nhà nữa.
Mặc dù ông cụ Tiêu cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, nhưng mà thấy lời nói của Dũng không có điểm nào khác thường, chỉ cau mày rồi nói: “Cho người chuẩn bị canh bổ máu, chứng đau đầu có thể lớn có thể nhỏ, nếu như Trương Linh có thể chữa khỏi cho Diệp Ân Tuấn, vậy thì chúng ta phải nhớ kỹ phần ân tình này.”
“Vâng gia chủ.”
Dũng làm theo lời dặn.
Ông cụ Tiêu thở dài một hơi, lầm bầm nói: “Năm hết tết đến mà vẫn còn không yên ổn, haiz!”
Ông ta lắc đầu, trở về phòng.
Sau khi Trương Linh được Diệp Tranh dẫn lên trên lầu, vừa mới mở cửa phòng ra, một luồng hơi nóng phả vào trong mặt.
Cả người Thẩm Hạ Lan ướt đẫm mồ hôi, nhưng mà nhìn Diệp Ân Tuấn ở trên giường, anh lạnh đến nỗi trên người không có một giọt mồ hôi, trên mặt lại là màu xanh tử khí bao phủ. Nhìn có vẻ như là trúng độc, nhưng mà trong nháy mắt sắc mặt của Trương Linh liền thay đổi.
Lúc Thẩm Hạ Lan nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra thì liền ngẩng đầu lên, nhìn thấy là Trương Linh và Diệp Tranh, cô bất giác tránh qua một bên.
“Diêm Vương sống, nhờ bà rồi.”
Sự nhờ vả trong đáy mắt của Thẩm Hạ Lan làm Trương Linh hơi bất ngờ.