Thẩm Hạ Lan nhẹ gật đầu, khóe miệng lộ ra một nụ cười.
Diệp Nghê Nghê ăn bữa sáng, vội vàng nói: “Mẹ ơi, con cảm thấy đàn violin rất êm tai, nếu không thì sau này mẹ đăng ký cho con học đi, con đi học đàn violin.”
Thẩm Hạ Lan hơi bất ngờ, đây là lần đầu tiên con gái đòi học năng khiếu với cô, nhưng mà Thẩm Hạ Lan cũng không lập tức đồng ý, mà là thấp giọng nói: “Bé cưng, học đàn violin ấy, mỗi ngày phải dậy thật sớm, ít nhất là mỗi ngày phải luyện đàn nửa tiếng đồng hồ. Hơn nữa, lúc mới bắt đầu là vất vả nhất, con chắc chắn mình có thể chịu khổ được không?”
Diệp Nghê Nghê hơi sững sờ, lông mày nhíu chặt lại với nhau.
“Mỗi ngày đều phải luyện tập ạ? Vậy nếu như con muốn ngủ muộn thì làm sao đây?”
“Không được đâu, chỉ cần con học đàn violin thì không thể ngủ nướng được.”
Lời nói của Thẩm Hạ Lan lập tức làm gương mặt của Diệp Nghê Nghê xoắn lại với nhau, do dự một hồi rồi mới nói: “Thôi bỏ đi, vậy con không luyện nữa đâu, con chỉ cần tìm một người chồng biết đánh đàn violin là được rồi, đến lúc đó để anh ấy ngày ngày đánh đàn cho con nghe.”
Ngôn ngữ hào hùng của Diệp Nghê Nghê làm Thẩm Hạ Lan mém nghẹn chết.
Cô bé này có tâm lý gì vậy chứ.
Có điều là con gái nhà quyền quý bắt buộc phải học những kỹ năng này, cô chỉ là muốn để muộn thêm mấy năm nữa rồi Diệp Nghê Nghê hẵng chịu khổ.
Nghĩ đến đây, Thẩm Hạ Lan chỉ cưng chiều nhìn cô bé, sau đó không nói gì nữa.
Lúc Diệp Ân Tuấn dẫn hai đứa nhỏ về nhà, Thẩm Hạ Lan và Diệp Nghê Nghê đã ăn sáng xong, Diệp Nghê Nghê miễn cưỡng nằm trên ghế sa lông có chút mơ màng, còn Thẩm Hạ Lan thì đang sắp xếp đồ mà một lúc nữa bọn nhỏ cần dùng.
Không biết là tiếng âm nhạc ở bên ngoài dừng lại từ lúc nào.
Diệp Ân Tuấn không để ý, nhìn thấy Thẩm Hạ Lan thức dậy rồi, giữa hàng lông mày còn mang theo vẻ thẹn thùng của cô gái nhỏ, trông vô cùng quyến rũ.
Cảm nhận được ánh mắt của Diệp Ân Tuấn, gương mặt của Thẩm Hạ Lan bất giác đỏ lên, đặc biệt là bây giờ trên người anh đang phát ra hoóc môn, càng làm cho người ta không chống đỡ được.
Diệp Minh Triết ho khan một tiếng, trực tiếp kéo Diệp Tranh trở về phòng tắm.
Bị ép ăn cẩu lương, bọn nhỏ có quyền lựa chọn trốn tránh không xem đúng không?
Diệp Nghê Nghê là một cô bé ngốc nghếch, không cảm nhận được cái gì, liền bị Diệp Minh Triết kéo đi.
Lúc trong phòng khách chỉ còn lại Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan vô thức muốn chạy trốn, lại bị Diệp Ân Tuấn ôm chặt lại.
“Làm gì vậy, anh còn chưa ăn sáng đâu.”
Lời nói này rất bình thường, nhưng mà hơi thở của anh quét lên trên mặt Thẩm Hạ Lan, làm cho mặt Thẩm Hạ Lan càng đỏ thêm.
“Vậy để em đi xới cơm cho anh.”
Nói xong, Thẩm Hạ Lan liền muốn giãy ra, lại phát hiện cánh tay của Diệp Ân Tuấn ôm rất chặt, căn bản không thể tránh thoát.
“Anh buông tay ra coi.”
Thẩm Hạ Lan có chút xấu hổ.
Diệp Ân Tuấn nhìn dáng vẻ hiện tại của Thẩm Hạ Lan, anh thật sự rất muốn đè cô ra sau đó trực tiếp giải quyết tại chỗ, nhưng mà anh biết Thẩm Hạ Lan không chịu nổi tần suất cao như thế.
“Coi em căng thẳng đi kìa, anh còn có thể ăn em được à?”
Diệp Ân Tuấn nhẹ giọng cười, lập tức buông Thẩm Hạ Lan ra.
Thẩm Hạ Lan nhanh chân chạy ra ngoài.
Diệp Ân Tuấn cảm thấy trong lòng và trong ngực đều trống vắng.
Thẩm Hạ Lan chạy thẳng vào trong phòng bếp, cô vẫn cảm thấy trên mặt mình nóng như lửa đốt, rõ ràng đều đã là vợ chồng rồi, nhưng mà bây giờ lại có cảm giác tình yêu cuồng nhiệt, không biết là có chuyện gì nữa.
Nhịp tim đập rất nhanh.
Cô làm dịu tâm trạng của mình, lúc này mới mang thức ăn sáng lên cho Diệp Ân Tuấn, đồng thời gọi bọn nhỏ ra ăn sáng.
Diệp Minh Triết cùng với Diệp Tranh vọt vào trong phòng tắm, đã thay quần áo xong rồi, Diệp Nghê Nghê cũng thay một bộ váy đáng yêu, sau đó mang theo chút thức ăn.
Sau khi gia đình chuẩn bị xong, Diệp Ân Tuấn mang bọn họ lên xe.
Bởi vì đây là lần đầu tiên cả gia đình đi chơi, Diệp Nghê Nghê và Diệp Minh Triết vô cùng hưng phấn.
Nhìn nụ cười trên mặt của bọn nhỏ, khóe môi của Thẩm Hạ Lan bất giác cong lên.
Diệp Ân Tuấn dẫn bọn họ đến chân núi.
Diệp Nghê Nghê lập tức kêu lên.