“Nhưng tôi từng hỏi anh hai, Hạ Lan không có một mình ra ngoài, chỉ lúc ông cụ Tiêu ngất xỉu, cô ấy đã đến bệnh viện một chuyến mà thôi. Chẳng lẽ là nguồn lây nhiễm từ đường hô hấp gì đó để lấy cho cô ấy sao? Sức đề kháng của cô ấy bây giờ rất yếu, loại khả năng này cũng không phải không có.”
Lời của Tiêu Niệm Vi khiến Bạch Tử Đồng lắc đầu.
“Không giống là lây qua đường hô hấp, chúng ta kiểm tra toàn diện lại lần nữa, xem thử trên người Hạ Lan có vết thương ngoài gì không.”
Lời này của Bạch Tử Đồng vừa dứt thì Tô Nam cảm thấy mình nên ra ngoài rồi.
Anh ta có hơi lo lắng nhìn Bạch Tử Đồng nói: “Em nếu như mệt thì nghỉ ngơi một lát. Có điều cố gắng tìm được nguyên nhân, nếu không anh sợ anh hai sẽ không sống được.”
Lời này của Tô Nam Bạch Tử Đồng và Tiêu Niệm Vi đều biết, hai người gật đầu.
Thấy Tô Nam rời khỏi phòng, Bạch Tử Đồng nói: “Cởi quần áo của Hạ Lan ra, tôi kiểm tra thân trên, cô kiểm tra thân dưới.”
“Được.”
Trái tim của Tiêu Niệm Vi cứ treo lơ lửng mãi.
Thẩm Hạ Lan sốt lâu như vậy, nếu như vẫn không tìm được nguyên nhân, không hạ nhiệt được, rất có khả năng Thẩm Hạ Lan sẽ sốt đến ngốc luôn.
Bạch Tử Đồng và Tiêu Niệm Vi phân công rõ ràng, từng chút tìm kiếm chỗ khả nghi trên người Thẩm Hạ Lan.
Cuối cùng nửa tiếng sau, Bạch Tử Đồng phát hiện một chấm đỏ chỉ bằng cái đầu kim ở mu bàn tay của Thẩm Hạ Lan.
“Niệm Vi, cô mau lại xem thử, đây là gì?”
Tiêu Niệm Vi vội đi tới, lông mày nhíu chặt.
“Quả nhiên là nhân tố bên ngoài.”
Tuy tìm được nhân tố bên ngoài, nhưng bọn họ không biết Thẩm Hạ Lan chịu nhân tố bên ngoài gì, bây giờ chỉ có thể rút máu của Thẩm Hạ Lan làm kiểm tra chuyên sâu hơn. Có điều thời gian cuộc kiểm tra này có hơi dài, thế nào cũng mất bốn năm tiếng, lúc đó ai cũng không dám đảm bảo Thẩm Hạ Lan sẽ như thế nào.
Trái tim của Tiêu Niệm Vi và Bạch Tử Đồng bỗng chìm xuống.
“Phải làm sao đây? Có nên nói với anh hai không?”
Bạch Tử Đồng có hơi khó chịu muốn khóc.
Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn trải qua quá nhiều chuyện, bây giờ còn phải chịu chuyện này, bọn họ làm sao mà chịu được?
Trái tim của Tiêu Niệm Vi cũng tắc nghẹn đến khó chịu, có điều lại quả quyết nói: “Bắt buộc phải nói cho anh hai biết, huống chi anh hai và Hạ Lan luôn ở bên nhau, bọn họ tiếp xúc với ai, ai khả nghi anh hai rõ nhất. Hai chúng ta chuẩn bị đi. Chị dâu ba, chị kiểm tra thành phần máu của Hạ Lan, tôi và anh hai đi tìm nhân tố bên ngoài. Mặc kệ ai tìm ra kết quả trước, cũng đều là cách duy nhất bây giờ.”
Bạch Tử Đồng cũng thừa nhận đây là lựa chọn tốt nhất, nhưng lồng ngực vẫn rầu rĩ, có hơi muốn khóc.
Hai người mau chóng hành động.
Sau khi Tiêu Niệm Vi đi ra thì nhanh chóng tìm được Diệp Ân Tuấn, nói kết quả cho Diệp Ân Tuấn.
Xung quanh Diệp Ân Tuấn bỗng trở lạnh.
“Cô nói cái gì? Ý của cô là nói có người động tay chân với Hạ Lan, Hạ Lan mới thành ra như này?”
“Phải.”
Lời của Tiêu Niệm Vi khiến mắt của Diệp Ân Tuấn lấp lòe sát khí không thể đè nén.
“Dư Khinh Hồng!”
Nếu nói ai khả nghi nhất, ngoài Dư Khinh Hồng ra thì còn có thể có ai chứ?