Kết quả chỉ có hai loại, một là Phương Diên Ly quá đơn giản, không có gì dựa vào, một cái khác chính là bối cảnh của Phương Diên Ly quá hùng hậu, làm cho bọn họ không có chỗ xuống tay.
Một người rời cung bắt đầu từ năm mười tuổi, hơn hai mươi tuổi thì về làm công chúa, không ai dám khinh thường. Nhưng vì cô ta vẫn luôn an phận làm con rối, không tham dự bất kỳ thế lực nào, cũng sống nhẹ nhõm tự tại thôi.
Bây giờ vết thương của Trương Vũ nghiêm trọng, còn không cứu chữa nữa thì se chết.
Đây là người của Thẩm Hạ Lan, Phương Nguyên cũng không muốn để anh ta chết. Có điều bây giờ đang trong thời kỳ phong quốc, bên ngoài đang là bão tuyết, muốn đưa Trương Vũ ra ngoài cứu chữa đúng thực là quá khó khăn.
Phương Diên Ly là người duy nhất anh ta nghĩ tới.
Nhưng nếu bây giờ nói ra thân phận của Trương Vũ, Phương Nguyên cũng không dám đảm bảo Phương Diên Ly sẽ không xuống tay với Trương Vũ. Dù sao anh ta cũng không hiểu Phương Diên Ly.
Phương Nguyên trầm tư một lát, hạ giọng nói: "Em Năm, thực không dám giấu, anh ta là bạn của anh ở nước Z."
Dù sao anh chị em trong nhà đều tra được anh ta thích đàn ông, dù nói vậy với Phương Diên Ly cũng không có là gì, chỉ ấm ức cho Trương Vũ thôi.
Có điều bây giờ lựa chọn giữa mạng hay ấm ức, Phương Nguyên cũng không lo được Trương Vũ sẽ nghĩ cái gì.
Phương Diên Ly lại sững sờ.
Chuyện của Phương Nguyên và Thành Lâm thì cô ta biết, hoặc có thể nói các anh chị em trong toàn bộ cung điện đều biết. Cho nên khoảng thời gian trước Phương Nguyên yêu cầu cưới con gái của Nội Các Lão mới không đạt được. Chỉ vì Tam vương tử nói chuyện này với con gái của Nội Các Lão, đối phương liền sống chết không gả, từ đó Quốc chủ cũng biết chuyện này, lúc ấy còn nổi cáu cực kỳ.
Nhưng mà nghe nói Phương Nguyên tình thâm nghĩ trọng với Thành Lâm, giờ đột nhiên nhảy ra thêm một người đàn ông, rốt cuộc là có thân phận gì? Phương Diên Ly rất tò mò.
"Anh Hai, anh nên biết, những đứa trẻ lớn lên trong gia đình chúng ta không thể có hi vọng xa vời là có bạn bè gì."
"Anh biết, nhưng anh là em họ xa của Thành Lâm, Thành Lâm và anh ta mới tiếp xúc đã qua đời rồi, anh đã đồng ý với Thành Lâm sẽ chăm sóc cho anh ta thật tốt. Cho nên hi vọng em Năm giúp anh một tay."
Bây giờ Phương Nguyên chỉ có thể kéo Trương Vũ vào với Thành Lâm, trong lòng anh ta cực kỳ đắng chát. Ban đầu chỉ đơn giản là yêu thương, bây giờ người yêu chết rồi còn bị anh ta lợi dụng, Phương Nguyên rất coi thường bản thân, nhưng anh ta có thể làm gì chứ?
Lúc này, anh ta cảm thấy Thành Lâm không còn có lẽ là một chuyện tốt, nếu không đoán chừng anh ấy sẽ giận mình mất.
Sự bi thương lóe lên trong đáy mắt Phương Nguyên không thoát nỗi con mắt của Phương Diên Ly.
Tình cảm của anh Hai với người đàn ông kia cũng làm cho cô ta cảm động. Tất cả đều ngầm hiểu, biết có lẽ Vu Phong là con riêng của Quốc chủ. Nhưng Phương Nguyên vì Thành Lâm mà cứ thể tùng xẻo mẹ của Vu Phong, chỉ cần điểm này cũng biết anh ta thật lòng với Thành Lâm. Bây giờ vì em họ của Thành Lâm mà đi cầu xin cô ta, nghe được vậy, nhưng Phương Diên Ly cứ cảm thấy chuyện không chỉ đơn giản thế.
Có điều cũng không có gì, chỉ cần người còn ở đây, cô ta muốn tra ra điều gì đều có thể tra được.
"Anh Hai có thể dựa vào tâm ý của mình mà sống cũng làm cho người ta hâm mộ. Nếu như em từ chối thì lại vô tình quá, huống chi em còn uống thuốc của anh Hai. Được rồi, anh đưa người vào đi."
Thấy Phương Diên Ly nói vậy, nỗi lòng Phương Nguyên mới lắng xuống được.