Diệp Minh Triết hít một hơi thật sâu, lại nói: “Thật ra thì trúng cổ chính là nuôi cổ ở bên trong xương cốt của con người, loại cổ trùng ấy sẽ ở trong cơ thể của mẹ mười ngày. Diệp Tranh nói ban đầu sốt cao không lùi là bởi vì thân thể cùng với cổ trùng vẫn còn chưa hòa hợp với nhau, cho nên mới gây ra tình huống như thế, lúc mẹ bị mù là do cổ trùng đã lựa chọn mẹ làm nơi trú ngụ, bắt đầu quá trình hòa làm một thể với cơ thể của mẹ, bây giờ mẹ ăn được ngủ được, nói rõ hiện tại cổ độc rất thích cơ thể của mẹ, như thế này, e là có chút nghiêm trọng rồi. Nói cách khác, ngoại trừ có loại máu ngon hơn, nếu không thì cổ trùng rất khó bị hấp dẫn ra ngoài.”
Lời này vừa mới nói xong, Diệp Ân Tuấn cảm thấy mình muốn giết người.
Dư Khinh Hồng, cô hay lắm.
Lưu Mai, bà hay lắm.
Vu Phong, anh hay lắm.
Anh thật sự hận không thể dùng một dao làm thịt bọn họ.
Sắc mặt của những người còn lại cũng vô cùng khó coi.
Đúng lúc này, Tô Nam lại mở miệng.
“Gọi Lam Thần đến đây đi, máu của cậu ta rất quý, lúc còn ở trong bụng mẹ thì đã được sử dụng để nuôi dược, nói không chừng là có thể làm mồi nhử cho cái này.”
Tô Nam vừa mới nói xong, trong nháy mắt mọi người kịp phản ứng lại.
Đúng vậy đó, bọn họ vẫn còn có Lam Thần.
Diệp Minh Triết nhanh chóng cho thủ hạ đi gọi người.
Cuối cùng, Diệp Tranh cũng đã đến nơi.
Tất cả mọi người nhìn thân thể nhỏ bé của Diệp Tranh nhưng lại ẩn chứa một năng lượng cực kỳ to lớn, bọn họ không khỏi lau mắt mà nhìn với cậu bé.
“Tranh, mẹ của con giao cho con vậy.”
Diệp Ân Tuấn vô cùng nghiêm túc, vỗ bả vai của Diệp Tranh.
Diệp Tranh thấy áp lực như núi thái sơn.
“Con sẽ cố gắng hết sức, nhưng mà đây cũng là lần đầu tiên của con, mong mọi người giúp đỡ con.”
Diệp Tranh có chút khẩn trương.
Tiêu Niệm Vi vẫn rất xem trọng Diệp Tranh, bây giờ nhìn thay lúc Diệp Tranh nhận nhiệm vụ mà lại có dáng vẻ lâm nguy không loạn, không khỏi càng thích cậu bé hơn.
“Không có chuyện gì đâu, cháu cứ nói làm như thế nào, mọi người đều sẽ trợ giúp cho cháu.”
Tiêu Niệm Vi nói như vậy, Diệp Tranh đã yên tâm không ít.
Không bao lâu sau, Lam Thần cũng đến nơi.
“Mợ chủ không có chuyện gì đó chứ?”
“Có chuyện, cần máu của cậu làm mồi nhử.”
Diệp Ân Tuấn mở miệng nói.
Lam Thần không hề do dự mà vén tay áo của mình lên.
“Cứ dùng tùy ý.”
Diệp Tranh nhìn thấy có đầy đủ mọi người ở đây, lúc này mới thấp giọng nói: “Cháu cần phải chuẩn bị một cái chậu sắt hoặc là chậu sứ, dùng máu của chú Lam Thần để có thể dẫn dụ cổ độc trong cơ thể của mẹ ra, một người đứng coi chừng một cái chậu, không thể để cho bất cứ một cổ trùng trong chậu nào chạy mất, một khi toàn bộ chui vào chậu, nhất định phải nhanh chóng châm lửa thiêu chết chúng nó ở trong chậu. Mỗi một bước đi đều cần phải nhanh và chuẩn xác, một mình cháu không thể làm được, mong mọi người giúp đỡ.”
Vừa mới nói xong, Diệp Ân Tuấn xung phong nhận việc đứng dậy, mà Diệp Minh Triết cũng đứng ở bên cạnh Diệp Ân Tuấn.
Tiêu Niệm Vi muốn nhìn xem rốt cuộc thứ này là cái gì, cho nên cũng không đi.
Bởi vì Bạch Tử Đồng mang thai, vì để đề phòng vạn nhất, cô bị Tô Nam dẫn ra ngoài.