Mục lục
Cục cưng có chiêu – Thẩm Hạ Lan – Diệp Ân Tuấn (full) – Truyện tác giả: Vi Lan Tử Mặc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Ân Tuấn nhìn Diệp Minh Triết, trong lòng vô cùng đau nhói.

Diệp Minh Triết lại nghẹn ngào nói: “Lão Diệp, con sợ làm mọi người bị thương. Hôm nay con có thể làm Diệp Tranh bị thương, ngày mai con có thể làm mẹ bị thương, làm Nghê Nghê bị thương, con không muốn như vậy, con không muốn vừa tỉnh lại, thấy người con để tâm nhất bị chính con làm bị thương, như thế con sẽ càng không chịu nổi.”

Đây là lần đầu tiên Diệp Ân Tuấn nhìn thấy Diệp Minh Triết khóc.

Đứa con trai này của anh từ khi quay về đến bây giờ, Diệp Ân Tuấn chưa từng thấy cậu bé khóc.

Cậu bé kiên cường đến mức khiến người khác đau lòng.

Hiện nay cậu bé lại khóc vì chứng bệnh này của mình, không vì cái gì khác, chỉ vì sợ làm tổn hại đến người mình để tâm. Lúc này, trái tim của Diệp Ân Tuấn bỗng đau nhói.

“Sẽ không đâu! Mặc kệ con trở thành bộ dạng gì, con đều là tâm can của ba và mẹ con, mặc kệ gặp phải tình cảnh gì, ba và mẹ con cũng sẽ không từ bỏ con.”

Diệp Ân Tuấn lần nữa ôm con trai vào trong lòng, cảm nhận được sự yếu đuối của con trai, trước đây anh sao lại cảm thấy con trai có thể trở thành một tồn tại giống như thiên tài ở trong môi trường tàn khốc như quân khu chứ?

Anh ảo não, tự trách, nhiều hơn là muốn giúp Minh Triết vượt qua ải khó này.

Diệp Minh Triết còn muốn nói gì đó thì nghe thấy Diệp Ân Tuấn thấp giọng nói: “Ý của mẹ con là muốn để con nghỉ ngơi một khoảng thời gian, nếu như con thật sự thích làm lính, đợi khi nào đủ 18 tuổi, ba mẹ đưa con đến quân khu lịch luyện hai năm. Minh Triết, gia sản to lớn của nhà chúng ta, không thể không có ai thừa kế, Tranh chọn lựa học y thì con chính là người thừa kế đời tiếp theo của nhà họ Diệp.”

Diệp Ân Tuấn biết nói như vậy với Diệp Minh Triết thì có hơi tàn khốc, nhưng anh thật sự không muốn để con trai đi mạo hiểm nữa.

Anh lúc đầu cũng nhiệt huyết chinh chiến, cũng không ngại hy vọng, nhưng bây giờ sau khi có con anh mới hiểu, anh không nỡ thấy con cái bị thương, không nỡ thấy vợ buồn bã.

Cho dù Diệp Minh Triết muốn tòng quân, cũng phải đợi sau khi cậu bé đến tuổi thì đi.

Con trai của anh đã không chịu nổi kích thích lớn như vậy nữa.

Diệp Minh Triết cái gì cũng không nói, không nói đồng ý, cũng không nói không đồng ý.

Hai người không phải là người rất nhiệt tình lại ôm chặt lấy nhau trong khoảng thời gian rất dài, cho đến khi Thẩm Hạ Lan nấu xong cháo thịt nạc với trứng, đi tới lại không nhìn thấy Diệp Minh Triết, khi cô căng thẳng đến mức chạy đi tìm Diệp Ân Tuấn thì mới nhìn thấy hình ảnh hai ba con bọn họ đang ôm nhau, cô đã không khỏi cay cay sống mũi.

“Được rồi, nếu đã tỉnh rồi thì dậy ăn ít cháo, vừa hay em nấu không ít.”

Thẩm Hạ Lan giả bộ thoải mái nói.

Diệp Minh Triết chui ra khỏi lòng của Diệp Ân Tuấn, khi nhìn thấy Thẩm Hạ Lan, ánh mắt nhiều thêm một tia áy náy.

Trái tim của Thẩm Hạ Lan như sắp vỡ vụn.

“Nào, con trai, mẹ bế con xuống.”

“Để tự con.”

Diệp Minh Triết tránh cánh tay của Thẩm Hạ Lan, thậm chí có hơi tránh khỏi phạm vi an toàn của cô.

Cậu bé sợ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK