Đây là ông cụ Tiêu sợ Dư Khinh Hồng biết được hành tung của mình, nên đặc biệt bảo Khương Hiểu chạy đến đây một chuyến.
Cũng thật sự làm khó ông cụ rồi.
“Được rồi, tôi biết rồi, trở về đi, thay tôi chăm sóc tốt cho ông ngoại tôi.”
“Biết rồi, mợ chủ, cô phải cẩn thận một chút.”
Khương Hiểu nói xong thì lập tức xuống xe.
Thẩm Hạ Lan nhìn bóng lưng của cô ta, nói với Lam Thần: “Không có lời gì muốn nói với cô ấy sao? Lần này đi Nam Phi có thể sẽ gặp nguy hiểm, chưa biết chừng còn gặp chuyện ngoài ý gì đó, nếu như anh không nói với cô ấy, có lẽ thật sự sẽ không còn cơ hội nữa.”
Lam Thần liếc nhìn Khương Hiểu rời đi từ gương chiếu hậu, thờ ơ nói: “Cô ấy xứng đáng có một người đàn ông tốt hơn bảo vệ.
Gả cho một người bình thường, cuộc sống ổn định, an toàn, sau này sinh con, nuôi nấng nó trưởng thành, đây mới là cuộc sống của cô ấy.”
“Anh không phải là Khương Hiểu, sao anh biết được Khương Hiểu sẽ có suy nghĩ giống như anh?”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy Lam Thần cũng không phải là hoàn toàn không có tình cảm với Khương Hiểu, chỉ là người đàn ông này sao lại cứng nhắc như vậy chứ?
Lam Thần lại bất động thanh sắc, khẽ nói: “Hãy quản tốt chuyện của mình trước đi đã.”
“Anh làm phản rồi đúng không, dám nói chuyện với tôi như vậy?”
Thẩm Hạ Lan lẩm bẩm một tiếng, nhìn thứ mang theo bên người, khẽ hỏi: “Người của Vu Phong đã xử lý sạch sẽ rồi?”
“Không thể nói là đều xử lý sạch sẽ, chỉ có thể nói chuyện lần này bọn chúng đã thất bại, trước mắt sẽ không dám có động tĩnh gì. Bên phía Tử cũng rất yên ổn. Bên này có Phi, sẽ không có vấn đề gì”
“Chỉ mong như vậy.”
Thẩm Hạ Lan duỗi eo, sau đó dựa vào lưng ghế.
“Chúng ta đi thẳng đến sân bay sao?”
“Vâng, Hoắc tổng đã chuẩn bị máy bay tư nhân, đỗ ở sân bay rồi.”
Nghe thấy Lam Thần nói như vậy, Thẩm Hạ Lan đột nhiên khựng lại.
“Chú nhỏ của tôi đã chuẩn bị máy bay tư nhân? Sao tôi lại không biết?”
“Tôi làm sao mà biết được.”
Lam Thần khởi động xe.
Thẩm Hạ Lan phát hiện, cái tên Lam Thần này lần này trở lại đã biết tranh luận rồi.
Ừm?
Là công lao của ai?
Khương Hiểu?
Lam Thần như thế này rất tốt, ít nhất không giống ao tù nước đọng nữa.
Chiếc xe rất nhanh đã đi đến sân bay.
Thẩm Hạ Lan và Lam Thần từ lối đi đặc biệt đi thẳng vào bên trong, ngồi máy bay tư nhân đi đến Nam Phi.
Trên đường đi, Thẩm Hạ Lan ngủ cũng không phải là rất ngon.
Lúc dừng chân ở Nam Phi, Thẩm Hạ Lan nhìn thấy thuốc súng ở trước mặt, không khỏi cau mày.
“Sao lại loạn như thế?”
“Cũng đoán được, biến động ở bên này rất kịch liệt, nghe nói những phần tử bạo loạn kia gặp người là giết, vì vậy chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây, trước tiên hãy tìm nơi nghỉ ngơi đã rồi nói.”
Lam Thần lấy hành lý của Thẩm Hạ Lan xuống khỏi máy bay.
Thẩm Hạ Lan gọi điện thoại cho Diệp Ân Tuấn, nhưng tín hiệu bị gián đoạn, làm cô tức đến mức suýt nữa muốn đập điện thoại.
Nơi quái quỷ gì thế này?
Tín hiệu cũng bị gián đoạn!
Lam Thần nhìn thấy bộ dạng của Thẩm Hạ Lan, không thể không nói: “Nếu như phần tử khủng bố muốn khống chế chính quyền, chắc chắn sẽ cắt đứt liên lạc với bên ngoài, tránh bọn họ cầu cứu. Tôi đoán có lẽ bọn chúng dùng máy bộ đàm và điện tín không dây.”
“Vậy chúng ta phải làm thế nào để tìm được mấy người Diệp Ân Tuấn?”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy có chút bực bội.