“Cậu Vu không dám.”
“Không dám. Tôi thấy anh ta chuyện gì cũng dám.”
Thanh Loan hừ lạnh, khẽ nói: “ Tôi muốn danh sách toàn bộ người của Vu Phong.”
“Ngũ công chúa, cô đang dồn tôi vào chỗ chết đấy? Nếu cậu Vu biết tôi phản bội anh ấy, sẽ giết chết tôi.”
“Cậu tưởng giờ anh ta sẽ cho rằng cậu không phản bội anh ta à? Vu Phong bẩm sinh đa nghi, chỉ dựa vào chuyện cậu phát sinh quan hệ với hầu gái của tôi, thì cậu có nhảy xuống sông Hoàng Hà, anh ta cũng chẳng tin cậu. So với việc bị anh ta nghi ngờ, không bằng cậu làm người của tôi, tôi sẽ bảo đảm an toàn cho cậu.”
Thanh Loan uy hiếp dụ dỗ, cuối cùng thị vệ cũng không trụ nổi.
Đợi đến khi Thanh Loan nói tin tức này cho Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn biết, thì cô hơi khâm phục cô ta.
“Cô ta thật sự thích hợp với công việc làm tình báo này.”
Thẩm Hạ Lan không khỏi khen ngợi.
Diệp Ân Tuấn chẳng ừ hử gì cả, cũng không nói gì, giờ anh mà nói tốt Thanh Loan một câu sẽ tiêu đời ngay.
Thẩm Hạ Lan thấy Diệp Ân Tuấn im lặng, thì đạp vào người anh hỏi: “Sao anh không nói gì?”
“Em nói gì?”
Diệp Ân Tuấn giả vờ ngây ngô nhìn Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan lườm anh cười nói: “Anh đừng tưởng em không biết trong lòng anh đang suy tính chuyện gì.”
“Trong lòng anh chẳng suy tính gì cả, lúc nãy anh đang nghĩ tới một số chuyện, nên không nghe thấy em nói.”
Diệp Ân Tuấn nghiêm túc nói hươu nói vượn.
Thẩm Hạ Lan cũng không vạch trần anh, mà hỏi: “Anh đang nghĩ gì thế?”
“Anh đang nghĩ ngày mai đưa cô Mặc đi bằng cách nào.”
Thẩm Hạ Lan ngẫm nghĩ một lát rồi khẽ nói: “Em đã gọi cho dì cả rồi, dì ấy nói Lăng Thiên Vũ là người của dì ấy, bảo chúng ta cứ yên tâm mà dùng.”
“Ồ!”
Diệp Ân Tuấn hơi ngạc nhiên.
Thẩm Hạ Lan kể lại chuyện của Trương Vũ cho Diệp Ân Tuấn nghe.
Vẻ mặt Diệp Ân Tuấn hơi nghiêm nghị.
“Ý em là Tiêu Nguyệt đã bị trúng độc?”
“Chắc là thế.”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy chuyện này đã lên tới tám chín mươi phần trăm rồi.
Con người Phương Chính hoàn toàn không có trái tim, nếu Tiêu Nguyệt yêu ông ta, có lẽ ông ta sẽ đối tốt với bà một chút, nhưng trong tim bà chỉ có chú hai Hoắc. Đối phương chỉ đang hư tình giả ý, tất nhiên Phương Chính sẽ không bỏ qua cho bà rồi.
Nhưng Phương Chính giữ Tiêu Nguyệt vẫn còn tác dụng, nên đã hạ độc mãn tính cho bà, để khống chế bà, người đàn ông như Phương Chính thật sự quá nham hiểm.
Nếu hôm nay không có vị bác sĩ kia, có lẽ Tiêu Nguyệt đến chết cũng không biết Phương Chính đã làm gì bà, mà Phương Nguyên cũng sớm chết rồi.