CHƯƠNG 441: MỌI CHUYỆN KHÔNG CÓ BIẾT TỪ SỚM
“Nghê Nghê thật sự là cô bắt cóc sao? Cô đưa nó đi đâu rồi?”
Bà cụ Hoáắc lập tức trở nên căng thẳng.
Đầu tiên Thẩm Hạ Lan vì lấy thuốc giải độc cho bà ta đã mất đi một đứa con, bây giờ bà ta không hy vọng bởi vì sự ngu xuẩn của mình mà khiến Thẩm Hạ Lan lại mất đi một đứa con nữa, như thế Thẩm Hạ Lan sẽ điên mất, mà bà ta cả đời cũng sẽ không tha thứ cho mình Dư Khinh Hồng thấy bà cụ Hoắc khẩn trương như thế, không khỏi cười nói: “Sao hả? Bà bây giờ nghĩ ra thì khẩn trưởng rồi sao? Bây giờ biết chị ta là cháu gái của bà rồi? Bà già như bà thật sự thú vị, khi đối tốt với tôi tôi nói cái gì cũng tin, đối với cháu gái ruột của mình đều có thể tàn nhẫn như thế, bây giờ lại cảm thấy có lỗi với chị ta rôi?
Muốn đối tốt với chị ta? Bà tưởng Thẩm Hạ Lan còn sẽ tha thứ cho bà sao?”
Nghe thấy Dư Khinh Hồng nói như thể, vẻ mặt của bà cụ Hoäc có hơi câm cự được.
“Cô im miệng!”
“Tôi im miệng sao? Bà trước đó rất thích nghe tôi nói chuyện đó, bà nội tốt của tôi”
Dư Khinh Hồng tiếp tục cười, tiếng cười chói tai đến khiến bà cụ Hoắc tức đến mức sắc mặt tím tái.
Hoắc Chấn Đình lại trực tiếp cho người chặn miệng của cô ta lại.
“Tôi hỏi cô một lân nữa, Nghê Nghê có phải là cô bắt cóc không? Cô đưa con bé đi đâu rồi?”
Dư Khinh Hông ư ư muốn nói chuyện, Hoắc Chấn Đình lúc này để người đó buông cô ta ra.
“Tôi làm sao biết con nhóc đó đi đâu. Nếu như thật sự ở trong tay của tôi, tôi sao có thể sẽ buông ra cơ hội dày vò Thẩm Hạ Lan chứ? Tôi nhất định phải khiến máu của con nhóc đó cạn khô, sau đó quay video cho Thẩm Hạ Lan xem, để chị ta đau lòng đến chết, áy náy đến chết! Để chị ta giương mắt nhìn con gái ruột của mình chết đi lại không thể làm được gì!”
“Súc sinh”
Bà cụ Hoắc cuối cùng cũng không nhịn được mà cho Dư Khinh Hồng một cái tát nữa.
Bà ta thật sự không dám tin, cô gái rắn rết trước mặt này chính là người mà mình cưng chiều trong thời gian dài như vậy.
Bà ta nhất định là mù rồi, vậy mà không nhìn ra sự giả dối của cô gái này, vậy mà tổn thương cháu gái ruột của mình như thết Dư Khinh Hồng bị đánh lần nữa, lại cười ha hả, thần thái đặc biệt điên cuồng.
“Bà đánh đi, bà có giỏi thì đánh chết tôi đi! Tôi ngược lại muốn xem thử, bà lên cơn nghiện thì phải làm sao? Tôi muốn khiến tất cả người của Hải Thành đều biết, bà cụ của nhà họ Hoắc hút ma túy! Bà cụ của nhà họ Hoắc vậy mà hút ma túy rồi! Ha ha ha ha!”
Dư Khinh Hồng lần nữa bật cười, nhưng bà cụ Hoắc lại không xả được cục tức ra, suýt nữa chết ngất, may mà Hoắc Chấn Đình luôn quan sát, vội vàng võ lưng của bà ta giúp bà ta thông khí.
“Mẹ, mẹ đừng tức giận, chuyện này con sẽ xử lý, mẹ đừng lo”
Bà cụ Hoäc một lúc lâu mới từ từ dịu lại, nhìn chằm chằm Dư Khinh Hồng hắn học nói: “Đưa cô ta vào trong tù cho mẹ, không thể để cô ta chết dễ dàng được! Mẹ muốn khiến cô ta sống không bằng chết?!”
“Con biết rồi, mẹ, mẹ đừng lo, mẹ theo con trở về trước, thân thể của mẹ không thẻ dày vò như vậy”
Hoắc Chấn Đình thật sự cũng rất lo lắng.
Anh sợ bà cụ Hoắc đột nhiên phát bệnh.
Bà cụ Hoắc thật ra đã cảm thấy cơ thể không thoải mái rồi, nhưng bà ta đều luôn cầm cự.
“Mẹ bây giờ đâu cũng không đi, mẹ ở đây, con lôi người phụ nữ lòng dạ rắn rết này xuống trước đi, mẹ nhìn thấy cô ta thì muốn giết người”
Phải!
Bà cụ Hoắc bây giờ thật sự có khuynh hướng bạo lực, bà ta thật sự rất muốn giết Dư Khinh Hồng. Nếu như giết người không phạm pháp.
Hoắc Chấn Đình vội vàng cho người lôi Dư Khinh Hồng xuống.
Dư Khinh Hồng cứ kêu gào, cười chế giễu, âm thanh đó giống như ma âm văng vẳng bên tai của bà cụ Hoắc, nhức nhối, mãi không thể tản đi.
Bà ta đột nhiên nghĩ tới Thẩm Hạ Lan.
“Dư Khinh Hồng không phải là nói con bé Hạ Lan 2 giờ sẽ đến nhà sao? Bây giờ sắp 2 giờ rồi, mẹ muốn gặp con bé. Có một số chuyện mẹ cần phải nói rõ với nó. Đứa trẻ này bị mẹ hiểu lầm lâu như bậy, mẹ nợ nó một câu xin lỗi”
Bà cụ Hoắc bây giờ khẩn trương muốn gặp Thẩm Hạ Lan.
Bà ta biết bản thân không có mặt mũi gặp Thẩm Hạ Lan, nhưng bà ta cũng biết bản thân một khi đến viện điều trị, có thể sống ra ngoài hay không vẫn khó nói.
Bà ta không trẻ nữa, không chịu được sự dày vò như vậy, chỉ là nghĩ cái mạng này của mình là Thẩm Hạ Lan dùng đứa con của mình đổi lấy, mà bà ta vậy mà lại hiểu lầm Thẩm Hạ Lan, trong lòng vô cùng hổ thẹn.
Hoắc Chấn Đình biết tính khí của Thẩm Hạ Lan, bị người khác tổn thương lâu như vậy, bây giờ cho dù là nói rõ hết, Thẩm Hạ Lan đoán chắc cũng sẽ không trở về.
Có điều nếu như lời của Dư Khinh Hồng nói là thật, vậy thì vì Thẩm Nghê Nghệ, có lẽ Thẩm Hạ Lan vẫn sẽ trở về.
Hoắc Chấn Đình vội nói: “Con bảo người làm chuẩn bị một chút, lát nữa Hạ Lan đến rồi, mẹ và con bé nói chuyện”
“Được được được, mẹ nhớ con bé thích ăn sữa chua và xoài, con bảo người làm đi mau một ít”
Cảm xúc của bà cụ Hoắc đột nhiên trở nên kích động.
Thấy bộ dạng này của bà ta, Hoắc Chấn Đình cũng không đành nói gì, càng không đành nói với bà cụ Hoắc, cho dù Thẩm Hạ Lan đến rồi, cũng chưa chắc sẽ có sắc mặt tốt.
Nhưng người trước mắt dẫu sao là mẹ của mình, hiện nay một chân bước vào trong quan tài rồi, anh ta sao mà lỡ đả kích bà ta.
Hoắc Chấn Đình dẫn người ra ngoài sắp xếp, tâm trạng của bà cụ Hoắc rất kích động, loại cảm giác này giống như lần đầu tiên tìm được Thẩm Hạ Lan.
Nghĩ để cô nhận tổ quy tông như thế, muốn thân cận với đứa cháu gái này của như thế.
Nếu như không phải là vì Dư Khinh Hồng, bọn họ bây giờ chắc rất thân thiết rồi?
Bà cụ Hoắc không khỏi cảm thấy thương cảm rồi.
Bà ta bây giờ vừa mong chờ nhìn thấy Thẩm Hạ Lan, vừa có hơi sợ hãi nhìn thấy cô.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mắt thấy hơn 2 giờ rồi, nhưng Thẩm Hạ Lan vẫn chưa thấy bóng dáng đâu.
Bà cụ Hoắc có hơi không bình tĩnh rồi.
“Chấn Đình, con đi xem thử, có phải là Hạ Lan đến mà ngại vào không?
Con đi đón con bé vào đây.”
Bà cụ Hoắc khả năng thật sự hồ đồ rồi.
Nếu như Thẩm Hạ Lan thật sự là đến hưng sư vấn tội, sao có thể ngại vào chứ?
Có điều bây giờ Hoắc Chấn Đình cũng không nói gì, đích thân ra ngoài cửa xem, đừng nói là Thẩm Hạ Lan, xe của nhà họ Diệp cũng không có.
“Mẹ, Hạ Lan có lẽ có việc đến trễ rồi, chúng tôi tiếp tục đợi”
“Được được được, tiếp tục đợi, đợi đợi.”
Bà cụ Hoắc đáp lại, có điều nhìn ra được thần sắc có chút cô đơn và thất vọng.
Thời gian quá hai rưỡi, qua ba giờ, nhưng Thẩm Hạ Lan vẫn không có động tĩnh, thậm chí ngay cả một cuộc điện thoại cũng không có.
Bà cụ Hoắc hoàn toàn ngồi không yên rồi.
“Chấn Đình, con gọi điện hỏi thử”
Hoắc Chấn Đình lại có hơi khó xử rồi.
Anh ta gọi điện phải hỏi như nào? Nói như nào?
Chẳng lẽ hỏi Thẩm Hạ Lan, Thẩm Nghê Nghê bị người ta bắt cóc rồi, cô sao còn không tới?
Chuyện này vốn dĩ với nhà họ Hoắc cũng không có quan hệ lớn gì.
“Đi đi! Đi mau đi!”
Bà cụ Hoắc phải gọi là rất khẩn trương.
Hoắc Chấn Đình thấy bà ta như thế, có hơi do dự gọi điện cho Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan nhìn số điện thoại trên màn hình điện thoại, không khỏi hơi nhíu mày.
Sau khi Diệp Ân Tuấn rời đi, cô cứ cảm thấy trong lòng không được yên, nghĩ đến lời dặn của Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan gọi video call cho Thẩm Minh Triết, biết Thẩm Minh Triết ở nhà họ Diệp khá tốt, cô lúc này mới yên tâm.
Lại nói chuyện một lúc với Thẩm Minh Triết, giờ có hơi buồn ngủ rồi, đang ngủ trưa thì bị cuộc gọi của Hoắc Chấn Đình làm cho tỉnh.
Cô vốn không định nghe, nhưng điện thoại cứ đổ chuông mãi, chuông réo khiến người ta cảm thấy có hơi phiền.
Thẩm Hạ Lan cúp máy.
Hoắc Chấn Đình nghe tiếng báo bận của cuộc gọi, không khỏi có chút cười khổ.
Quả nhiên là Thẩm Hạ Lan.
Nhà họ Hoắc tổn thương cô như thế, cô sớm đã không xem mình là người của nhà họ Hoắc rồi, không lâu trước có thể báo chuyện của bà cụ Hoắc đã coi như hết tình hết nghĩa rồi, cô sao có thể còn nghe điện thoại của người nhà họ Hoắc?
Bà cụ Hoắc thấy dáng vẻ này của Hoắc Chấn Đình, vội hỏi: “Không ai nghe sao? Hay là con bé Hạ Lan đã nói cái gì?”
“Khả năng điện thoại không để bên người, không ai nghe”
Hoắc Chấn Đình thấy dáng vẻ khẩn trương của mẹ mình, đành phải nói dối.
Anh ta thừa nhận, bà cụ Hoắc đã làm sai, hơn nữa sai không lỗi không nhỏ, đối với Thẩm Hạ Lan mà nói, loại tổn thương này có lẽ là cả đời.
Nếu như là anh ta, anh ta cũng có khả năng sẽ không tha thứ cho bà cụ Hoắc và nhà họ Hoắc, nhưng người này dù sao là mẹ của mình, dù sao bây giờ thành ra nông nỗi này, cũng coi như là gặp báo ứng rồi?
Anh ta là người con yêu mẹ, thế nào cũng không thể giương mắt nhìn bà cụ Hoắc tiếc nuối.
Ánh mắt của bà cụ Hoắc lập tức mất đi ánh sáng màu sắc.
“Nó không muốn nghe điện thoại của nhà họ Hoắc chúng tôi phải không?
Nhưng vì con bé Nghê Nghê, nó chắc cũng đến đây. Hay là nói thư của Dư Khinh Hồng không có đưa tới? Nó không biết chuyện này?”
Suy đoán của bà cụ Hoắc khiến Hoắc Chấn Đình khẽ lắc đầu.
“Mẹ, mẹ nghỉ ngơi một lát trước đi, con lại gọi cho con bé thử xem. Hoặc con gọi điện cho Diệp Ân Tuấn, bây giờ người có thể thuyết phục được Hạ Lan cũng chỉ có cậu ta”
“Đúng đúng đúng, gọi điện cho Diệp Ân Tuấn! Con nói với nó, chỉ cần Hạ Lan chịu đến nhà họ Hoắc chúng ta một chuyến, nó cho dù xem cả nhà họ Hoắc lấy đi mẹ cũng bằng lòng”
Bà cụ Hoắc bây giờ thật sự là bệnh nặng tìm vội thầy lang rồi.
So với sản nghiệp của nhà họ Hoắc, thứ bà ta bây giờ để tâm nhất vẫn là Thẩm Hạ Lan.
Hoắc Chấn Đình thở dài, nếu như bà ta có giác ngộ này từ sớm, có phải cũng sẽ không xuất hiện nhiều chuyện như này rồi không?
Đáng tiếc chuyện gì cũng không có biết sớm.
Anh ta gọi điện cho Diệp Ân Tuấn, đáng tiếc điện thoại của Diệp Ân Tuấn luôn trong tình trạng tắt máy.
Diệp Ân Tuấn rất ít khi tắt máy, bây giờ tắt máy đoán chắc có liên quan tới Thẩm Hạ Lan.
Hoắc Chấn Đình nghĩ như thế, biết rõ mình lần nữa gọi điện cho Thẩm Hạ Lan thì có hơi phiên người, nhưng anh ta vẫn lần nữa ấn gọi cho Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan liếc nhìn, trực tiếp cúp máy, sau đó tắt máy.
Cô không muốn tiếp tục có bất kỳ quan hệ gì với nhà họ Hoắc nữa.
Diệp Ân Tiếp khi đi cũng không cho cô tham gia vào chuyện của nhà họ Hoắc không phải sao?
Huống chỉ vừa nghĩ tới bà cụ Hoắc, Thẩm Hạ Lan thật sự không thể bình tâm được.
Cô đến tháng rồi.
Hôm Diệp Ân Tuấn đi, cô vậy mà đến tháng rồi.
Tới tháng muộn một tuần, cô vốn tưởng rằng sẽ không tới, nhưng vậy mà tới rồi, không những như thế, hơn nữa còn tới ùn ùn.
Thẩm Hạ Lan nằm trên giường như thế, đều cảm thấy thân dưới ào ào, giống như đổ máu.
Cô cảm thấy bụng có hơi đau, từng cơn từng cơn, còn có máu từ trong cơ thể chảy ra, lúc này cơ thể hình như bị rút rỗng.
Thẩm Hạ Lan không khỏi có hơi nhớ nhúng Diệp Ân Tuấn, rất nhớ rất nhớ.
Nếu như Diệp Ân Tuấn ở đây, anh chắc chắn sẽ pha một ly nước đường đỏ cho cô, sau đó dịu dàng mát xa bụng của cô, nói với cô không sợ, có anh ở đây.
Nhưng bây giờ anh đi rồi.
Thẩm Hạ Lan trước giờ không có cảm thấy cơ đơn như vậy vào lúc này.
Những cái gọi là mâu thuẫn đó, cái gọi là tình cảm không vượt qua được cái hố đó, ở trước mặt sự suy nhược và đau đớn, dường như đều không tồn tại, cô bây giờ trong tim trong đầu đều là những điều tốt đẹp mà Diệp Ân Tuấn dành cho cô.
Thẩm Hạ Lan không khỏi cầm điện thoại lên, biết rõ Diệp Ân Tuấn không thể nghe, nhưng vẫn ấn gọi vào số máy quen thuộc đó. Chỉ cần là một số điện thoại, chỉ là của anh, cho dù là âm thanh tắt máy lạnh lùng, đều khiến cô cảm thấy vô cùng an lòng.