“Hai tay của tôi có thể dính đầy máu, có thể anh lừa tôi gạt, nhưng mà Hạ Lan cần có một nơi yên tĩnh, vì sự yên tĩnh này, cho dù tôi có xuống suối vàng đi nữa tôi cũng sẽ không tiếc”
Lời nói của Diệp Ân Tuấn làm Phương Nguyên khiếp sợ. “Tình cảm của anh đối với cô ấy đã sâu nặng đến mức này?” “Anh cho rằng ai cũng bạc tình bạc nghĩa giống như nhà của các anh à?”
Diệp Ân Tuấn đẩy anh ta ra. “Đừng để những chuyện bẩn thỉu của các người đến làm ô nhiễm Hạ Lan của chúng tôi, cút đi!”
Phương Nguyên không muốn đi, nhưng mà không thể không nói hiện tại khí chất của Diệp Ân Tuấn vô cùng mạnh mẽ, mạnh mẽ đến nỗi cho dù là anh ta thì cũng có chút sợ hãi.
“Diệp Ân Tuấn, anh không bảo vệ cho cô ấy được đầu”
“Cút."
Diệp Ân Tuấn quát lạnh một tiếng, Phương Nguyên vẫn đứng dậy đi khỏi.
Nhìn bóng lưng đi khỏi của anh ta, lông mày của Diệp Ân Tuấn nhíu chặt lại một chỗ. Không bảo vệ được cho cô ấy à? Cho dù có không bảo vệ được thì anh cũng không thể để cô tiếp xúc với những tội ác và sự dơ bẩn ấy quá sớm. Trong đôi mắt của Diệp Ân Tuấn xẹt qua một tia kiên định. Lúc Phương Nguyên trở về phòng chụp, tất cả mọi người đều bất ngờ, đặc biệt là Thành Lâm. “Trời đất ơi, Phương Nguyên, cậu bị làm sao vậy? Ai đã đánh cậu thế? Chúng ta báo cảnh sát đi?” Thành Lâm đi theo Phương Nguyên nhiều năm như thế, đây là lần đầu tiên nhìn thấy Phương Nguyên bị người ta đánh thành cái dạng này. Người này cố ý đó à?
Biết rõ là Phương Nguyên dựa vào mặt để kiểm cơm, bây giờ lại đánh Phương Nguyên thành cái đầu heo, cái này là muốn thông cáo tiếp theo của Phương Nguyên phải làm sao bây giờ?
Thẩm Hạ Lan và Lam Tử Thất cũng đúng lúc nhìn về phía bên này, cả hai không khỏi ngây ra một lúc, mà Lam Tử Thất thì lại không hề tử tể nở một nụ cười.
“Đáng đời.”
Phương Nguyên nhìn Thẩm Hạ Lan, ánh mắt phức tạp.
Thẩm Hạ Lan không biết ánh mắt này của Phương Nguyên là có ý gì, trước mắt cũng không muốn biết. Cô kéo Lam Tử Thất, ra hiệu cho cô đừng có nói nữa.
Bởi vì Phương Nguyên bị đánh vào mặt cho nên không thể tiếp tục việc thu âm, anh ta xin lỗi Giang Sơn rồi đề cử nghệ sĩ khác thay thế cho mình, có đều là độ nổi tiếng thấp hơn Phương Nguyên.
Đã như thế này rồi, Giang Sơn đành phải bỏ qua. Sau khi Phương Nguyên dẫn Thành Lâm đi khỏi, đoàn đội ở bên phía Giang Sơn mới bắt đầu có lời oán giận. “Cô nói thử xem có phải là có một vài người mang theo xui xẻo không vậy hả, làm cho đoàn đội của chúng ta cũng xui xẻo theo?”
“Đúng rồi đó, lúc trước đoàn đội của chúng ta đoàn kết biết bao nhiêu, kết quả bởi vì có một người ngoài đến đây mà Lý Viên Viên bị đuổi cũng không nói tới, ngày hôm nay lại thấy máu, Phương Nguyên lại bị người ta đánh, đây là điềm xấu đó.”
Mặc dù mấy người bọn họ họp xì xào bàn tán ở một bên, nhưng mà âm thanh lớn đến nỗi Thẩm Hạ Lan và Lam Tử Thất đều có thể nghe được. “Các người nói cái gì vậy hả?” Lam Tử Thất nghe xong thì liền biết những người này đang nhằm vào Thẩm Hạ Lan, cô lập tức không vui. Thẩm Hạ Lan kéo Lam Tử Thất lại, lạnh lùng nhìn những người xung quanh: “Tôi đến đây cũng không đắc tội với các người mà.”
“Không có thì sao chứ? Làm như là mình vô tội vậy đó, cô xem xem sau khi cô đến đây thì xảy ra biết bao nhiêu chuyện, chẳng lẽ là cô dám nói những chuyện này không có liên quan gì tới cô hả?”
Thẩm Hạ Lan không có cách nào trả lời.
Đúng là cô không muốn những chuyện này xảy ra, nhưng mà thật sự là nó có quan hệ với cô. “Các người đúng là cố tình gây sự mà!”.
Lam Tử Thất cảm thấy những người này bắt nạt người khác quá đáng.
Thẩm Hạ Lan lại lạnh nhạt nói: “Có một số việc tôi không muốn nó xảy ra, nhưng mà nó vẫn xảy ra, tôi chỉ có thể nói là xin lỗi, về phần những cái khác tôi không bình luận”
Đúng lúc này, Giang Sơn lại trở về nhìn thấy mọi người bởi vì việc này mà trở nên không đoàn kết, đương nhiên cũng có ý kiến.
“Nếu như các người có thể tìm Hoàng Như trở về, vậy thì Sếp Thẩm có thể rời khỏi đây, điểm mấu chốt hiện tại là chúng ta cần phải có thời gian, các người có thể đảm bảo thu âm album trong khoảng thời gian ngắn nhất thì có nói cái gì tôi cũng sẽ không quan tâm, nhưng mà bây giờ các người có thể làm không?”
Thấy Giang Sơn nổi giận, những người khác lập tức yên tĩnh trở lại, cho dù có bất mãn với Thẩm Hạ Lan thì cũng không dám lên tiếng. Thẩm Hạ Lan cảm thấy có lỗi: “Nhà soạn nhạc, tôi xin lỗi” “Không có liên quan gì với cô hết, cô cứ yên ổn mà đàn đi, người Phương Nguyên đã đề cử sắp đến đây rồi, chuẩn bị lát nữa bắt đầu Giang Sơn không muốn nói thêm cái gì, nhưng mà Thẩm Hạ Lan có thể nhìn ra được Giang Sơn cũng tức giận.
Cô thở dài một tiếng, không nói gì nữa, trực tiếp ngồi xuống bắt đầu đàn. Phương Nguyên không ở đây, việc thu âm vô cùng thuận lợi. Buổi tối lúc kết thúc công việc, sắc mặt của Giang Sơn mới xem như là dễ nhìn một chút.