Thẩm Hạ Lan còn đang hỏi, Tống Đình cũng nhíu mày không hiểu rõ cho lắm, lúc này Diệp Ân Tuấn đột nhiên lại mở miệng hỏi.
“Chuyện của nhà họ Lam có liên quan đến nhà họ Diệp à?”
Giọng nói của anh vừa mới thốt ra, Thẩm Hạ Lan ngây ngẩn cả người.
Tống Đình cũng ngơ ngác.
Tiếng khóc của Lam Tử Thất im bặt.
Ánh mắt của Lam Dũng nhìn về phía Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn nhìn bọn họ, nói từng câu từng chữ: “Cứ kêu tôi với Hạ Lan ly hôn với nhau, kêu Tống Đình rời khỏi tôi, không phải là muốn nói chuyện này có liên quan đến nhà họ Diệp đó ư? Nhưng mà tôi không biết hiện tại nhà họ Diệp là do tôi làm chủ, rốt cuộc là có chuyện gì, là nguyên nhân gì lại để cô cảm thấy những chuyện xảy ra với nhà họ Lam là do tôi làm?”
Thẩm Hạ Lan là người phản ứng đầu tiên.
Cô nhìn Lam Tử Thất và Lam Dũng, lắc đầu nói: “Sẽ không! Ân Tuấn sẽ không làm gì với nhà họ Lam, tớ có thể dùng tính mạng của mình để đảm bảo.”
Lam Tử Thất không quay đầu lại, nhưng mà Thẩm Hạ Lan có thể nhìn thấy đôi vai của Lam Tử Thất đang run rẩy.
Lam Dũng nhìn Diệp Ân Tuấn không nói thêm cái gì, chỉ lạnh lùng nói: “Các người đi đi.”
“Lam Dũng, cậu cũng không chịu nói cho tôi biết có đúng không, tôi là chị Thẩm của cậu, cậu đã nói cậu xem tôi như chị ruột.”
Thẩm Hạ Lan thấy Lam Tử Thất và Lam Dũng đều như vậy, cô không khỏi nóng nảy.
Lam Dũng nhìn Thẩm Hạ Lan, trong đôi mắt có hơi nước.
“Chị Thẩm, tôi thật sự coi chị như là chị gái của tôi, vì chị, lúc mà tôi mất đôi chân này tôi cũng không hề oán hận một câu nào. Nhưng mà dù sao thì chị cũng không phải là chị ruột của tôi, tôi cầu xin chị chị đừng cắm dao vào trong ngực của chị gái tôi nữa, có được không? Ý tốt của mọi người, chúng tôi nhận, mời mọi người về cho.”
Lời nói này của Lam Dũng thiếu chút nữa đã làm Thẩm Hạ Lan đứng không vững.
Trong quá khứ chuyện Lam Tử Thất và Diệp Ân Tuấn không thuận với nhau ai cũng biết, vì Thẩm Hạ Lan, Lam Tử Thất lại dám liều mạng với Diệp Ân Tuấn, nhưng mà chuyện đó cũng không làm cho Thẩm Hạ Lan cảm thấy sợ hãi như hiện tại.
Có vẻ như là cô thật sự sắp mất đi Lam Tử Thất.
Đôi mắt của Diệp Ân Tuấn đỏ ngầu.
“Tôi muốn có một cái đáp án.”
“Đáp án mà anh muốn chắc chắn cũng sẽ có người cho anh, chắc có lẽ là nhanh thôi.”
Lời nói của Lam Dũng làm lông mày của Diệp Ân Tuấn hơi nhíu lại.
Đúng lúc này có một tiếng chuông điện thoại đột ngột làm cho tất cả mọi người ngây ra.
Diệp Ân Tuấn nhìn điện thoại ở trong tay, là Diệp Minh Triết gọi tới.
Anh hít một hơi thật sâu, dùng giọng điệu bình thường mà hỏi: “Minh Triết, có chuyện gì vậy?”
“Lão Diệp, ba với mẹ về nhanh đi, có một người đến nhà chúng ta, nói là ba của ba đó.”
“Ai chứ?”
Diệp Ân Tuấn cho là lỗ tai của mình xảy ra vấn đề.
Ba của anh hả?
Ba của anh đã mất từ lâu rồi mà, không phải sao?
Chẳng lẽ lại bò dậy từ trong mồ?
Câu hỏi của Diệp Ân Tuấn làm Diệp Minh Triết bực bội.
Cậu bé nói: “Là ba của ba, trong nhà đều là người của ông ấy hết kìa, rốt cuộc là ba có về không hả?”
Câu nói này làm Diệp Ân Tuấn nhanh chóng kịp phản ứng lại.
“Ba lập tức về ngay.”
Diệp Ân Tuấn cúp điện thoại, mọi người đều nhìn về phía anh.
Anh nhìn Thẩm Hạ Lan rồi nói: “Trong nhà xảy ra chút chuyện, Minh Triết và Nghê Nghê đều đang ở trong nhà, anh phải về nhà một chuyến.”
“Nhưng mà ở bên phía Tử Thất..."
Thẩm Hạ Lan còn chưa nói xong, Diệp Ân Tuấn đã nói: “Tô Nam đang trên đường tới đây, chẳng mấy chốc sẽ tới thôi, về phần bọn họ có muốn được giúp đỡ hay không, tự bọn họ cứ nhìn mà xử lý đi.”
Nói xong, Diệp Ân Tuấn nhấc chân đi khỏi.
Anh thật sự bị Lam Tử Thất chọc giận rồi.
Thẩm Hạ Lan và Tống Đình nhìn thoáng qua nhau, lập tức hiểu ý tứ của đối phương.
Lam Tử Thất lạnh lùng nói: “Nếu như các người ép buộc tôi, tôi sẽ chết ở trước mặt của các người, không tin thì các người cứ thử đi!”
Cô đột nhiên quay người lại, trong tay cầm một mảnh thủy tinh vỡ không biết lấy từ chỗ nào đó, hung hăng đặt ở cổ của mình, thậm chí còn có vết máu đang chảy ra, dọa làm Tống Đình với Thẩm Hạ Lan thay đổi sắc mặt.
“Cậu đừng có làm loạn!”
“Tử Thất, em bỏ mảnh thủy tinh xuống đi.”
Lam Tử Thất nhìn thấy sự lo lắng của Thẩm Hạ Lan và Tống Đình, cô nhìn Thẩm Hạ Lan, khóc nói: “Tớ cũng không nỡ tình cảm của chúng ta, tớ đã nói cả đời này tớ cũng sẽ không rời khỏi cậu, tớ nhận cậu làm chị của mình, nhưng mà bây giờ tớ không thể thực hiện lời hứa của tớ được. Cậu yêu Diệp Ân Tuấn, tớ biết cậu dùng cả mạng sống của mình để yêu anh ta, kêu cậu ly hôn sao cậu có thể chấp nhận được chứ, cứ coi như là tớ có lỗi với cậu, coi như là tớ phản bội cậu, từ hôm nay trở đi cậu đừng quan tâm đến chuyện sống chết của tớ nữa.”
“Thật sự là nhà họ Diệp hả? Là nhà họ Diệp đã gây chuyện với nhà họ Lam của cậu? Làm sao có thể được chứ, Ân Tuấn vẫn luôn ở bên cạnh tớ, anh ấy căn bản sẽ không làm gì cậu với nhà họ Lam. Tử Thất, chắc chắn là trong đây có hiểu lầm.”
Có làm như thế nào Thẩm Hạ Lan cũng không nghĩ sẽ gặp phải cục diện như thế này.
Lam Tử Thất lắc đầu nói: “Không có hiểu lầm gì hết, tớ tận mắt nhìn thấy người nhà họ Diệp mang ba mẹ của tớ đi, thậm chí còn muốn ra tay với tớ và em trai của tớ, nếu như không phải Lam Dũng đang trị chân ở bên ngoài, nói không chừng là cả nhà họ Lam đều sẽ bị tiêu diệt hết. Hạ Lan, tớ và cậu ở bên nhau lâu như vậy, ở nhà họ Diệp lâu như vậy, sao tớ có thể nhận lầm người của nhà họ Diệp được chứ? Mối thù của tớ và nhà họ Diệp sâu như biển, cậu không thể ly hôn với anh ta, vậy thì cắt đứt tình bạn với tớ đi!”
Thân thể của Thẩm Hạ Lan lảo đảo, cô không tin: “Tớ không tin, không có mệnh lệnh của Ân Tuấn, nhà họ Diệp không có khả năng sẽ đối xử với nhà họ Lam như thế.”
“Cậu có tin hay không thì tùy cậu, dù sao thì mẹ của tớ đã chết rồi, ba tớ cũng sắp đi, hiện tại chỉ còn lại có tớ và em trai của tớ, bọn tớ phải thoát khỏi cuộc sống này. Cho dù là Tô Nam cũng được hay là ai đi nữa, bọn tớ đều không cần đâu, chỉ cần người có liên quan tới nhà họ Diệp thì bọn tớ đều không cần sự trợ giúp của bọn họ.”
Lời nói của Lam Tử Thất làm Thẩm Hạ Lan đứng không vững.
“Mẹ Lam mất rồi?”
“Đúng vậy, bị người nhà họ Diệp đánh chết tại chỗ.”
Lam Tử Thất nở một nụ cười thê lương.
Lam Dũng nắm chặt tay lại với nhau.
Thẩm Hạ Lan không biết hiện tại mình có tâm trạng gì, chỉ là đột nhiên cảm thấy tất cả giống như đang phát triển lệch quỹ đạo.
Rốt cuộc là ai đã điều khiển người nhà họ Diệp?
Tại sao lại muốn đối phó với nhà họ Lam?
Hiện tại đã mất một cái mạng, nếu như Thẩm Hạ Lan muốn kêu Lam Tử Thất tha thứ cho nhà họ Diệp, hoặc là trở về nhà họ Diệp cùng với cô, hình như là chuyện không thể nào.
Con ngươi của Tống Đình sáng lên, đột nhiên quỳ gối với Thẩm Hạ Lan.
“Tống Đình, cậu làm cái gì vậy?”
“Mợ chủ, nhà họ Diệp có ơn với tôi, Diệp tổng lại giống như là anh em của tôi, theo lý thuyết thì tôi không thể rời khỏi anh ấy, không nên phản bội anh ấy, nhưng mà bây giờ Tử Thất cùng với Lam Dũng, một người con gái yếu đuối như cô ấy có thể làm được cái gì đây. Không nói tới chuyện có phải là nhà họ Diệp đã ra tay với nhà họ Lam, cứ nói đến chuyện ở bên ngoài có người muốn mạng của bọn họ, tôi không thể không quan tâm bọn họ mà rời đi như vậy được. Tử Thất là người phụ nữ của tôi, cả đời này cũng là như vậy, người đàn ông của cô ấy vẫn còn chưa chết, sao lại đến lượt một người phụ nữ như cô ấy gánh vác trách nhiệm nặng nề như vậy. Tôi biết bây giờ tôi rời khỏi có lẽ là vong ân phụ nghĩa, nhưng xin cô hãy nói một tiếng với Diệp tổng, đời này tôi phụ sự tin tưởng của anh ấy rồi.”
Tống Đình nói xong liền dập đầu ba cái với Thẩm Hạ Lan.
Lam Tử Thất cắn môi, nhưng mà vẫn khóc thành tiếng.
Tống Đình đứng dậy ôm Lam Tử Thất và Lam Dũng vào trong lòng, giọng nói nhỏ nhưng mà lại kiên định: “Yên tâm đi, có anh ở đây, ai cũng không thể làm tổn thương hai người, trừ phi anh chết.”
Lam Tử Thất ngã vào trong ngực của Tống Đình khóc lớn.
Trong lòng của Thẩm Hạ Lan vô cùng khó chịu, lại không có biện pháp giống như Tống Đình phân rõ quan hệ với Diệp Ân Tuấn.
Cô tin tưởng Diệp Ân Tuấn, đương nhiên tin tưởng trong chuyện này có hiểu lầm.
Cô nhất định phải hóa giải hiểu lầm đó.
“Tử Thất, tớ biết là hiện tại tớ có nói cái gì cũng vô dụng, nhưng mà tớ sẽ chứng minh cho cậu biết chuyện này không phải là do Ân Tuấn làm, không phải là do nhà họ Diệp đã làm.”
Lam Tử Thất không nói cái gì.
Âm thanh xe cứu thương vang lên ở bên ngoài, hiển nhiên là bọn người Tô Nam đã đến.
Thẩm Hạ Lan nhìn Lam Tử Thất và Lam Dũng, cô biết Lam Tử Thất rất kiên cường, nhưng mà vì đôi chân của Lam Dũng, có lẽ là cô...
“Tử Thất, ân oán giữa hai nhà chúng ta có phải là hiểu lầm hay không, trước tiên cậu cũng nên cho Lam Dũng khám chân đi, chân của thằng bé..."
“Không cần đâu, tớ đã nói rồi, bọn tớ không cần bất cứ sự trợ giúp nào của nhà họ Diệp.”
“Tô Nam là bác sĩ, không phải là người của nhà họ Diệp bọn tớ đâu.”
Thẩm Hạ Lan vô cùng xót ruột.
Lam Tử Thất lại nói rất chắc nịch: “Tô Nam là anh em của Diệp Ân Tuấn."
Thẩm Hạ Lan sắp bị cô chọc cho tức xỉu.
“Cậu có thể đừng cố chấp như vậy không hả, cậu suy nghĩ vì đôi chân của Lam Dũng chút đi.”
“Dù sao thì tôi cũng không cần Tô Nam.”
Lam Dũng trực tiếp mở miệng nói.
Hai người này đều như thế này, Thẩm Hạ Lan cảm thấy mình sắp phát điên rồi.
Diệp Ân Tuấn và Tô Nam chạm mặt nhau ở bên ngoài.
Tô Nam nhìn Diệp Ân Tuấn, thấp giọng nói: “Nhanh chóng trở về nhà đi, nhà họ Diệp của cậu xảy ra chuyện rồi.”
“Cậu cũng biết?”
Diệp Ân Tuấn vẫn còn nhớ tới lúc nãy Diệp Minh Triết gọi điện thoại cho mình.
Ba của anh?
Làm sao có thể?
Hơn nữa sao Tô Nam lại biết chuyện này.
Tô Nam nhìn Diệp Ân Tuấn, thở dài một hơi rồi nói: “Chắc có lẽ là toàn bộ Hải Thành đều biết hết rồi, nhà họ Diệp các cậu xảy ra chuyện, có lẽ là vị trí gia chủ cũng sẽ thay đổi, Ân Tuấn, cậu..."
“Vị trí gia chủ?”
Diệp Ân Tuấn là người thừa kế duy nhất còn sót lại của nhà họ Diệp, đương nhiên anh nắm hết toàn bộ nhà họ Diệp trong tay, nhưng mà trước đây không lâu Lam Tử Thất nói là người nhà họ Diệp đã hủy hoại nhà họ Lam, hiện tại Tô Nam còn nói nhà họ Diệp sẽ đổi gia chủ, chẳng lẽ điều Diệp Minh Triết nói là sự thật?
Thật sự có một người tự xưng là ba anh trở về nhà họ Diệp hả?
Lông mày của Diệp Ân Tuấn nhăn chặt lại cùng một chỗ.
“Hạ Lan, anh về nhà trước, em ở lại đây đi, một lát nữa em về cùng với Tô Nam.”
Diệp Ân Tuấn không dám để Thẩm Hạ Lan đi về cùng với mình, nếu như nhà họ Diệp thật sự xảy ra biến cố, Thẩm Hạ Lan và anh cùng nhau trở về không khác gì tự chui đầu vào lưới.
Có khả năng là hiện tại bọn nhỏ bị nhốt ở bên trong, anh cũng không thể để Thẩm Hạ Lan bị nhốt cùng.
Thẩm Hạ Lan không biết Tô Nam và Diệp Ân Tuấn nói gì với nhau ở bên ngoài, nhưng mà lúc nghe thấy lời nói của Diệp Ân Tuấn, cô vẫn ngây ra một lúc.
“Tô Nam tới rồi hả, vào trong nhanh lên đi.”
Thẩm Hạ Lan vừa mới dứt lời liền nghe thấy Lam Tử Thất nói: “Hạ Lan, nếu như cậu muốn ép tớ chết thì cứ nói rõ đi, tớ sẽ để cậu thỏa mãn, dù sao thì cái mạng này của tớ cũng là do cậu đã cứu được, cậu muốn thì cứ lấy đi. Nhưng mà tớ chết rồi thì người nhà họ Lam cũng không để Tô Nam cứu chữa đâu.”
Ánh mắt của Lam Tử Thất kiên định như sắt, trong lúc nhất thời làm cho Thẩm Hạ Lan tức giận không thôi.
“Cậu..."
Tô Nam đứng ở bên ngoài cũng đã nghe thấy, anh ta nói: “Nếu như người khác đã không cần, chị dâu, bỏ đi, tôi đi về trước.”
Nói xong, Tô Nam mang theo hòm cấp cứu đi khỏi.
Thẩm Hạ Lan gấp muốn chết, lại nhìn thấy Lam Tử Thất thở phào một hơi.
Diệp Ân Tuấn đi rồi, Thẩm Hạ Lan với Tống Đình ở lại, ý tứ của Tống Đình rất rõ ràng, sẽ luôn ở bên cạnh Lam Tử Thất, nhưng mà Thẩm Hạ Lan không biết nói gì với Lam Tử Thất.
Lam Tử Thất thấy ở đây đã không còn người ngoài, lúc này mới thấp giọng nói: “Hạ Lan, cậu đừng trách tớ, tớ tận mắt nhìn thấy Diệp Ân Tuấn dẫn người đến nhà tớ giết mẹ tớ.”
“Không có khả năng! Ân Tuấn vẫn luôn ở bên cạnh tớ.”
Thẩm Hạ Lan yếu ớt vô lực phản bác lại lời của Lam Tử Thất.
Lam Dũng im lặng một chút rồi cũng mở miệng.
“Chị Thẩm, tôi cũng thấy, nếu như chị cứ nhất định phải nói anh ta ở cùng với chị, vậy thì chỉ có thể nói em trai sinh đôi của Diệp Ân Tuấn vẫn còn sống.”
Câu nói này lập tức làm Thẩm Hạ Lan nghẹn họng.