Dường như nghe thấy sự tức giận trong giọng nói của Diệp Ân Tuấn, Mặc Trì vội vàng nói: “Nào dám xem kịch chứ, đến lúc đó, chúng tôi sợ anh sử dụng máy bay không người lái đụng nổ nhà của chúng tôi nữa kìa. Yên tâm đi, tâm lý của ông cụ rất vững chắc, nhưng mà chuyện này cũng phải xem xem ở bên phía các anh muốn giải quyết như thế nào cải đã, cho nên tạm thời phải để anh chịu thiệt một chút rồi, phối hợp diễn kịch chút đi, chúng tôi đều biết chút sóng gió nhỏ bé ấy không thể giữ chân của Sếp Diệp lại mà, có đúng không?”
“Các người nghĩ nhẹ nhõm quả nhỉ, anh biết được bao nhiêu về chuyện của Trương Gia Trại hơn hai mươi năm trước.”
Mặc Trì lắc đầu, mới phát hiện mình đang gọi điện thoại với Diệp Ân Tuấn mà không phải là gọi video, lười biếng nói: “Không có biết gì hết, chuyện này căn bản không có liên quan tới công cụ nhà chúng tôi, cho nên tôi đã nói rồi, chuyện này là chuyện trong nội bộ chiến khu của các anh, bởi vì là chuyện của anh cho nên ông cụ đặc biệt để bụng, đương nhiên muốn hiểu rõ một chút. Lúc này mới phát hiện có vài mánh khóe, nhưng mà anh cũng biết rồi đó, càng là người có quyền cao chức trọng thì càng sống
thành tinh, đương nhiên có thể phát giác được chút tâm tư của ông cụ, còn không phải là chỉ có thể nén xuống à. Anh đúng lúc lại là một nhân vật mấu chốt để xé mở lỗ hổng này, cho nên, tôi mới không nói sớm với anh đó.”
Lần này, Diệp Ân Tuấn đã hiểu rồi.
Chuyện của Trương Gia Trại là hành động bí mật của chiến khu bọn họ, nhưng mà hành động này còn chưa làm đến cuối cùng lại bị người khác che đậy.
Bây giờ bởi vì chuyện trả thù của hậu duệ Trương Gia Trại đã bị bại lộ, những người đó muốn khắc phục và che đậy lại, cho nên bởi vì Diệp Ân Tuấn và người của Trương Gia Trại tiếp xúc với nhau, nên mới có thể bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió.
Diệp Ân Tuấn cười lạnh một tiếng rồi nói: “Đúng là công cụ vậy mà còn có thể ngồi vững, không sợ vỡ kịch này bị hỏng, tôi bị kéo vào?”
“Làm sao có thể bị kéo vào được chứ, không phải còn có Hạ Tử Thu ở bên cạnh của anh à?” Lời nói của Mặc Trì lập tức làm máu cả người Diệp Ân Tuấn hơi cứng lại.
Anh ta lại biết có Hạ Tử Thu.
Sự kinh ngạc của Diệp Ân Tuấn vẫn còn chưa biến mất, Mặc Trì lại nói tiếp: “Huống hồ gì, hiện tại Hạ Tử Thu là thủ lĩnh thứ hai của Kình Thiên Minh, là người đứng đầu, anh còn có gì có thể sợ nữa chứ? Lại nói đến Ngân Hồ, hacker xuất sắc nhất trong tổ chức 158, hiện tại ba hacker xếp vị trí thứ ba trên thế giới đều đã làm việc cho anh, anh còn sợ cái gì?”
Tin tức của Mặc Trì tuôn ra càng nhiều, sắc mặt của Diệp Ân Tuấn càng khó coi.
Vốn dĩ cho rằng những chuyện này đều là bí mật, không ai biết thân phận của mình với Hạ Tử Thu, lại không ngờ rằng Mặc Trì đều biết hết.
Trong lòng của Diệp Ân Tuấn thấy thấp thỏm.
Mặc dù mối quan hệ với Mặc Trì vẫn rất tốt, nhưng mà lúc này dường như anh lại cảm thấy trên đầu có treo một thanh kiếm, làm cho lúc nào anh cũng cảm thấy nguy hiểm.
“Anh Mặc có ý gì vậy?”
“Đừng có khẩn trương Ân Tuấn, anh biết rồi đó, năm đó cái chết của Cung Tuyết Dương là bất đắc dĩ, chuyện này ông cụ nhà chúng tôi đã cảm thấy áy náy cả một đời, anh cũng biết Cung Tuyết Dương là học trò mà ông ấy đắc ý nhất, nhưng mà lại chết thê thảm như thế. Thế nhưng bởi vì nhiệm vụ, vì sự an toàn của những thành viên khác, năm đó, ông cụ không thể không thông báo ra mệnh lệnh như thế. Tuy nhiên, tính tình của Hạ Tử Thu thật sự quá mạnh, tình cảm đối với Cung Tuyết Dương cũng quá sâu sắc, lúc này mới có thể bước lên một con đường không có lối về.”
Lúc nói đến đây, trong lòng của Mặc Trì cũng khá là khó chịu.
Anh với Hạ Tử Thu, Diệp Ân Tuấn cũng coi như là bạn học, tình cảm tương đối tốt. Hạ Tử Thu bước đến con đường này, quả thật làm cho người ta phải thổn thức không thôi.