Giống như Diệp Ân Tuấn đã nói, thuộc hạ mà anh tin tưởng đã trở về, mà Minh Triết cũng đã được bác sĩ cứu chữa, cho nên anh mới có thể không kiêng dè cái gì mà đối phó với Diệp Tử.
Nhưng mà Thẩm Hạ Lan vẫn không nói chuyện với anh.
Diệp Ân Tuấn biết là Thẩm Hạ Lan đang tức giận, cũng không giải thích gì hết, anh đi xem Diệp Minh Triết một mình.
Sắc mặt của Diệp Minh Triết tái nhợt, nhưng mà hô hấp đều đặn, trông không có gì đáng ngại.
Cũng may là cậu bé không có gì đáng ngại.
Diệp Nghê Nghê và Diệp Tranh biết được Diệp Minh Triết đã trở về, bọn nhỏ vội vàng chạy ra từ trong.
“Ba ơi, mẹ ơi, chúng con có thể đi vào thăm anh trai được không?”
Trong mắt của Diệp Nghê Nghê đều là lo lắng.
Thẩm Hạ Lan ôm cô bé vào trong ngực, thấp giọng nói: “Chờ anh trai của con tỉnh dậy đi, bây giờ thằng bé đang nghỉ ngơi.”
Diệp Tranh thì đứng ở bên ngoài nhìn Diệp Minh Triết một chút, nhìn thấy Diệp Minh Triết như thế này thì cũng đã yên lòng.
“Nghê Nghê, Minh Triết không bị gì đâu, chúng ta yên tĩnh một chút đi, để cho em ấy nghỉ ngơi trước. Chờ đến lúc em ấy tỉnh lại thì chúng ta có thể vào rồi, có được không nào?”
Diệp Nghê Nghê rất tin tưởng lời nói của Diệp Tranh.
Cô bé nhẹ gật đầu.
Diệp Nghê Nghê nhận thấy hình như là cảm xúc giữa ba với mẹ có chút kỳ lạ.
“Ba ơi, ba cãi nhau với mẹ ạ?”
Diệp Ân Tuấn ngây ra một lúc, nhẹ gật đầu rồi nói: “Đúng vậy, ba làm mẹ tức giận.”
“Vậy ba còn không nhanh đi dỗ dành mẹ đi?”
Diệp Nghê Nghê cảm thấy ba của mình không phải là một người ngốc như vậy chứ?
Sao mà bây giờ ngay cả dỗ dành mẹ cũng không biết vậy?
Thẩm Hạ Lan thì đỏ mặt.
Hai người lớn bọn họ giận dỗi nhau, sao lại cần con cái chỉ điểm vậy chứ?
Diệp Ân Tuấn nhìn Thẩm Hạ Lan, thấp giọng nói: “Ba không biết.”
Diệp Nghê Nghê trợn mắt.
Không biết hả?
Lừa ai vậy?
Vậy thì lúc trước là ai nam giả nữ để chọc cho mẹ vui vẻ thế?
Bây giờ nói là không biết, hiển nhiên là câu trả lời thoái thác.
“Ba ơi, ba không đi mua hoa hồng cho mẹ ạ, hoặc là mua đồ trang sức gì đó, phụ nữ đều thích những cái này mà.”
Lời nói của Diệp Nghê Nghê làm khóe miệng của Thẩm Hạ Lan co rút.
“Mẹ không thích.”
Ít nhiều gì Thẩm Hạ Lan cũng có chút tức giận.
Diệp Nghê Nghê cảm thấy chuyện lần này có lẽ là lớn rồi.
Ở trước mặt của bọn nhỏ, mẹ lại không cho ba có đường lui như thế này, rốt cuộc là ba đã làm gì mà chọc giận mẹ vậy chứ?
Diệp Nghê Nghê vẫn luôn chớp chớp mắt với Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn cảm thấy con gái của mình thật là ấm áp.
Anh thấp giọng nói: “Con hỏi mẹ con giúp ba xem mẹ con thích cái gì, làm như thế nào thì mẹ con mới có thể nguôi giận, có được không?”