Lam Tử Thất khẽ nhíu mày.
“Không phải là cậu có Lam Thần đó à?”
“Tớ không muốn dùng người của tớ.”
Câu nói này của Thẩm Hạ Lan làm Lam Tử Thất hiểu ngay lập tức.
Chắc có lẽ là cô không muốn làm kinh động tới Diệp Ân Tuấn.
“Trong lòng của cậu vẫn không thể bước qua vách ngăn đó?”
“Đúng vậy, tớ nghĩ là trong này có chuyện gì đó tớ không biết, hơn nữa Phương Nguyên là người có gia thế mạnh như thế mà tự mình tới chỗ của tớ, cậu không cảm thấy có chuyện kỳ quái hả?”
“Cậu nghi ngờ Phương Nguyên với người phụ nữ đó có quan hệ với nhau?”
Lam Tử Thất nhạy cảm phát hiện ra ý tứ trong lời nói của Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan nhẹ gật đầu rồi nói: “Đúng vậy, tớ suy đoán như thế đó, về phần kết quả là cái gì thì còn cần điều tra, tớ hy vọng là Diệp Ân Tuấn không biết chuyện này.”
Đương nhiên là Lam Tử Thất hiểu.
“Cậu cảm thấy Diệp Ân Tuấn có chuyện gì đó đang giấu giếm cậu?”
“Đúng vậy.”
“Nếu như anh ta đã muốn giấu cậu, chắc có lẽ là chúng ta cũng không thể điều tra ra được cái gì đâu, không bằng cậu trực tiếp hỏi anh ta đi còn nhanh hơn.”
Biểu cảm của Thẩm Hạ Lan lập tức sụp đổ.
“Tớ đã hỏi rồi, anh ấy vẫn không chịu nói.”
Lam Tử Thất cảm thấy phiền muộn.
Con người của Diệp Ân Tuấn như vậy, nếu như ngay cả Thẩm Hạ Lan cũng không thể cạy miệng thì chắc có lẽ là một chuyện vô cùng nghiêm trọng, có lẽ là có liên quan đến Thẩm Hạ Lan, vậy thì mình giúp Thẩm Hạ Lan điều tra chân tướng có được không vậy?
Trong lúc nhất thời, Lam Tử Thất có chút do dự.
“Sao vậy, ngay cả cậu cũng bắt đầu không giúp tớ rồi?”
Thẩm Hạ Lan nhìn xuyên thấu qua màn hình di động, có lẽ đã nhận ra tâm tư của Lam Tử Thất.
“Không phải đâu, tớ đang suy nghĩ nếu như Diệp Ân Tuấn không muốn để cho cậu biết, có lẽ là thật sự muốn tốt cho cậu, cậu nhất định phải điều tra cho ra kết quả, có lẽ là bản thân cậu không thể chấp nhận được?”
“Cho dù kết quả như thế nào đi nữa thì tớ cũng có quyền được biết.”
Thẩm Hạ Lan nói như vậy, Lam Tử Thất lập tức hiểu ngay.
“Được rồi, tớ biết rồi, tớ sẽ nhờ bạn của tớ điều tra chuyện này.”
“Cảm ơn cậu.”
Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Hạ Lan nhìn về phía phòng của Diệp Ân Tuấn, ánh mắt lóe ra ánh sáng phức tạp.
Ngày hôm sau, Thẩm Hạ Lan mang theo đàn tranh đi đến tòa nhà Tài Phú.
Cô trực tiếp cho người đi ném cây đàn tranh bị đứt dây đi, sau đó lại lấy ra cây đàn tranh mà mình bỏ hơn ba trăm triệu mua về đặt ở trên đó.
Toàn bộ đoàn đội lập tức lặng ngắt như tờ.
Tất cả mọi người đều lăn lộn trong giới âm nhạc, đương nhiên có thể nhìn ra được cây đàn tranh ở trong tay của Thẩm Hạ Lan có giá trị không nhỏ.