Cảm xúc của Dao Lạc đột nhiên trở nên kích động.
“Anh căn bản không biết em không muốn ở bên cạnh anh như thế nào đâu! Mỗi đêm em đều mang theo dao, em muốn giết chết anh, anh là con trai duy nhất của Hàn Khiếu, chỉ có anh chết rồi, Hàn Khiêu mới trải qua nỗi đau mất đi người thân. Tất cả những gì mà bản thân em đã chịu đựng, em đều muốn ông ta cũng phải nếm thử. Thậm chí em còn muốn bôi thuốc độc vào cơ thể mình, chỉ cần anh chạm vào em, cho dù là chết, em cũng phải kéo anh theo cùng. Những thứ này anh đều không biết!”
Dao Lạc khóc một cách vô cùng đau khổ, thậm chí đau đến mức khóc thành tiếng.
“Nhưng do em vô dụng, em thật sự quá vô dụng. Em cho rằng đêm đó anh sẽ muốn em, em đã chuẩn bị lâu như vậy, nhưng anh lại không chạm vào em, anh bảo em tự mình đi ngủ, một mình anh đi đến phòng sách. Trong một năm sau đó, em đã tìm vô số cơ hội, nhưng anh đều không chạm vào em. Lúc đầu em còn tưởng anh không hài lòng về em, em đợi đến năm thứ hai, anh lại đưa cô gái khác trở về, đến lúc đó em sẽ lôi kéo cô gái kia làm việc giúp em, nhưng em lại phải đợi đến tận mấy năm.”
Nhìn Dao Lạc khóc thảm thiết như vậy, mắt của Hàn Hi Thần cũng có chút ướt ướt.
“Vậy tại sao em không giết anh?”
“Em muốn giết anh, nhưng em không ra tay được. Lần đầu tiên em nhìn thấy anh bị cổ độc hành hạ, em đã từng nghĩ việc thừa cơ giết chết anh, nhưng anh lại nắm lấy tay em, gọi mẹ, giây phút đó dường như em lại nhìn thấy dáng vẻ em nằm trong lòng mẹ lúc trước. Tại sao? Tại sao Hàn Khiêu lại tàn nhẫn với anh- đứa con trai duy nhất của ông ta như vậy? Tại sao ông ta không thể cưng chiều anh? Nếu như ông ta đối xử với anh rất tốt rất tốt, em giết anh sẽ khiến ông ta khó chịu. Nhưng ông ta quá máu lạnh, ông ta không hề quan tâm đến anh. Vậy thì em giết chết anh có tác dụng gì chứ?”
Dao Lạc che mặt mình lại, khóc một cách rất đau thương.
Nhiều năm như vậy, sự đau khổ đè nén trong lòng cô cuối cùng cũng có thể danh chính ngôn thuận nói ra.
Nhiều năm như vậy, cô sắp ép điên bản thân mình rồi.
Cô vừa hận, vừa yêu, còn phải không ngừng nhắc nhở bản thân mình ý nghĩa của việc sống tiếp là gì.
Cô rất mệt, rất mệt.
Nếu như Hàn Hi Thần đối xử không tốt với cô thì cũng thôi đi, nhưng Hàn Hi Thần đối xử với cô rất tốt, tốt đến mức cô không thể hận anh ta.
Cảm giác này không ai có thể hiểu được, mỗi ngày mỗi đêm cô đều chịu đựng sự dày vò.
Hàn Hi Thần thở dài, đi đến ôm cô vào lòng.
“Đừng động vào em! Anh đừng động vào em!”
Dao Lạc từ trước đến nay luôn dịu hiền lại phản kháng một cách rất kịch liệt, nhưng cô lúc này sao có thể là đối thủ của Hàn Hi Thần chứ?
Hàn Hi Thần ôm chặt lấy cô, hét lên một tiếng: “Nghe anh nói.”
Có lẽ giọng nói của Hàn Hi Thần quá sắc bén, hoặc là Dao Lạc đã không còn sức lực, cô chỉ có thể ngây người nhìn Hàn Hi Thần, nước mắt chảy rào rào.
Hàn Hi Thần cảm thấy những giọt nước mắt kia vô cùng chướng mắt.
Từ 18 tuổi đến bây giờ, dường như anh chưa từng nhìn thấy cô khóc, cho dù là vết thương bầm dập, cho dù là thoát khỏi cái chết, cô đều cắn răng kiên trì, chưa từng rơi nước mắt, nhưng Dao Lạc lúc này lại khóc vô cùng kịch liệt.
Hàn Hi Thần đã từng oán giận Dao Lạc chưa từng khóc, bây giờ nhìn thấy nước mắt của cô anh lại mới phát hiện ra, anh ta thà cả đời này không nhìn thấy cô khóc.