Sở thích đặc biệt?
Thật là đáng tiếc cho một người đàn ông đẹp trai như thế.
Tại sao lại có sở thích đặc biệt cơ chứ?
Thẩm Hạ Lan nhìn thấy vẻ tiếc nuối trong ánh mắt của cô ta, trong lòng đã sớm mừng như điên.
Ai kêu các người dòm ngó chồng của tôi.
Xem xem bây giờ các người có còn dám mơ cao nữa không.
Cuối cùng, Diệp Ân Tuấn cũng bước ra.
Anh bước đi có chút khó chịu.
Thẩm Hạ Lan nhìn thấy sắc mặt của anh không tốt lắm, cô bỏ đôi giày cao gót vừa mới chọn được về chỗ cũ, cầm một đôi giày thể thao màu trắng bước qua.
“Với chiều cao này của anh, anh mang đôi giày này đi.”
Diệp Ân Tuấn bất đắc dĩ nhìn Thẩm Hạ Lan, nhưng mà vẫn cưng chiều ngồi xuống đổi giày.
Lúc đầu, nhân viên bán hàng còn có hơi nửa tin nửa ngờ đối với lời nói của Thẩm Hạ Lan, bây giờ nhìn thấy Diệp Ân Tuấn phối hợp như thế, thậm chí còn có chút thích thú, không khỏi nhíu mày.
“Xem ra là thật rồi.”
“Thật đáng tiếc.”
Hai nhân viên bán hàng xì xào bàn tán.
Diệp Ân Tuấn cũng lười nghe bọn họ nói cái gì, chỉ cần bà xã của mình vui vẻ là được rồi, nhưng mà mấy chuyện mất mặt như thế này có đánh chết anh anh cũng chỉ làm một lần trong đời.
Anh âm thầm nói ở trong lòng rồi lại mang giày vào.
Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Ân Tuấn, quả thật có chút ghen tị.
Cô là một người phụ nữ mà lại không xinh đẹp bằng anh.
Có công bằng không vậy chứ?
Thẩm Hạ Lan quẹt thẻ, nắm tay của Diệp Ân Tuấn bước ra khỏi cửa hàng bán quần áo.
Khóe miệng của Diệp Ân Tuấn co rút.
“Không phải là em để anh ăn mặc như thế này đi dạo phố với em đó chứ?”
“Rất tốt mà, từ giờ trở đi anh là bạn thân của em.”
Thẩm Hạ Lan cười vô cùng thỏa mãn.
Diệp Ân Tuấn có khó chịu bao nhiêu, khi nhìn thấy nụ cười thỏa mãn của Thẩm Hạ Lan thì cũng thỏa hiệp lần nữa.
Hai người đi dạo phố, phong cảnh thật sự xinh đẹp đến chói mắt.
Có mấy người đàn ông đi ngang qua, bọn họ còn huýt sáo với Diệp Ân Tuấn.
“Này người đẹp, chơi với anh đây một chút nha?”
Có mấy tên lưu manh còn không sợ chết, thậm chí bắt đầu giở trò đùa cợt với Diệp Ân Tuấn.
Sắc mặt của Diệp Ân Tuấn đen như đáy nồi, nếu như không phải vì Thẩm Hạ Lan, anh đã sớm đi qua đó xử lý mấy người bọn họ.
Thẩm Hạ Lan nhịn cười, kìm nén đến nỗi sắp nội thương.
Hai người đi ngang qua một cửa hàng bán hoa, Thẩm Hạ Lan mua một bó hoa hồng, sau đó lại đi vào trong cửa hàng đồ trang sức mua một chiếc nhẫn, rồi cô lại đưa những thứ này cho Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn nhận lấy, đi đến bên hồ cùng với Thẩm Hạ Lan.
Cảnh sắc nơi đây rất đẹp, người ở bên cạnh cũng đẹp.
Thẩm Hạ Lan thoải mái nói: “Tìm một người chụp lại khoảnh khắc động lòng người của chúng ta đi.”
Điều đã đến bước này rồi, Diệp Ân Tuấn trực tiếp vò mẻ không sợ rơi mà chơi đùa với Thẩm Hạ Lan.