Lời này nói ra không có vấn đề gì, nhưng mà Thẩm Hạ Lan nhìn Hoắc Chấn Đình cứ cảm thấy là lạ ở chỗ nào đó.
Cô không trách Hoắc Chấn Đình lo lắng như vậy, nhưng mà anh ta thật sự ngăn cản bọn họ đến nước T là vì cái gì vậy?
Mục đích của Tiêu Nguyệt rất đơn giản, hi vọng mình và Diệp Ân Tuấn có thể giúp bà ta tìm được Trương Linh, đây chính là lời mà Tiêu Nguyệt đã nói với bọn họ.
Nếu như Tiêu Nguyệt đi tìm Hoắc Chấn Đình chắc là cũng có lý do giống như thế, nhưng mà tại sao sau khi Tiêu Nguyệt đến đây, Hoắc Chấn Đình lại cố gắng phản đối mình và Diệp Ân Tuấn đến nước T vậy chứ?
Thẩm Hạ Lan không hiểu.
Diệp Ân Tuấn có thể nhìn ra Hoắc Chấn Đình đang lo lắng cho Thẩm Hạ Lan từ đôi tay run rẩy của Hoắc Chấn Đình.
Chuyện này không có cách nào che giấu, cũng không thể che giấu.
Hoắc Chấn Đình đang lo lắng cho Thẩm Hạ Lan.
Có lẽ là Hoắc Chấn Đình đã biết cái gì đó, mà chuyện này anh và Thẩm Hạ Lan lại không biết, đây cũng có thể là bí mật về cái chết giả của Tiêu Nguyệt trong nhiều năm. Nhưng Hoắc Chấn Đình không định nói cho anh và Thẩm Hạ Lan biết bí mật này.
Nhận thức như thế này làm ánh mắt Diệp Ân Tuấn không khỏi chìm xuống.
Rốt cuộc là bí mật gì lại để Tiêu Nguyệt giả chết nhiều năm như thế,
Là chuyện gì lại để cho Hoắc Chấn Đình ngay cả Thẩm Hạ Lan mà cũng không thể nói?
Diệp Ân Tuấn không hiểu, nhưng anh muốn biết.
Đúng lúc này, Thẩm Hạ Lan đột nhiên lại cầm chén trà lên nhìn một lúc, sau đó có vẻ như cười mà nói: “Chú út, người khách này của chú là phụ nữ à? Là đối tượng hẹn hò của chú út hả, hay là người đang nói chuyện yêu đương với chú thế?”
Nói xong, cô chuyển vết son môi trên chén trà cho Hoắc Chấn Đình xem, lại phát hiện sắc mặt của Hoắc Chấn Đình trắng bệch như tờ giấy, ánh mắt cũng lướt qua một tia hoảng sợ.
“Chú út, chú có chuyện giấu cháu!”
Lời này của Thẩm Hạ Lan là câu khẳng định, không có ý hỏi, sắc mặt cũng có hơi trầm thấp, ánh mắt vụt qua một tia tổn thương.
Hoắc Chấn Đình lúc này mới cảm giác được Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan là có chuẩn bị mới đến, thậm chí rất có khả năng là sớm đã biết cái gì đó.
Anh ta thở dài một tiếng rồi nói: “Hạ Lan, có vài chuyện chú út không muốn cháu biết.”
“Nhưng cháu đã ở bên trong rồi.”
“Vậy thì rút ra. Cho dù là nhà họ Hoắc có mất hết tất cả, cũng phải lôi cháu ra. Kiếp này của cháu nên vui vẻ trải qua những ngày tháng cùng với người mình thích, những chuyện linh tinh đó tự nhiên có nhà họ Hoắc và nhà họ Tiêu giải quyết. Nghe lời, xem như chưa từng xảy ra chuyện gì, hãy sống tốt với Ân Tuấn và bọn trẻ là được rồi.”
Lời của Hoắc Chấn Đình khiến Diệp Ân Tuấn thở dài.
“Chú út, có khi suy nghĩ của con người là tốt đẹp, nhưng chú thật sự cảm thấy Hạ Lan có thể rút ra sao? Từ khi Hạ Lan gả cho cháu, có chuyện nào là bản thân cô ấy bằng lòng tham gia chứ? Có chuyện nào là cô ấy muốn chủ động trêu chọc chứ? Tránh né không phải là cách, chú út, cô ấy có quyền được biết, ít nhất biết rồi chúng ta sẽ có phòng bị, tóm lại vẫn hơn là không biết cái gì, bị người khác tính kế lợi dụng, chú nói xem?”
Lời của Diệp Ân Tuấn thật ra nói rất có lý, nhưng lần này Hoắc Chấn Đình lại không có dao động.
Anh ta nhìn Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan, nhắm mắt lại, lộ vẻ rất mệt mỏi.
“Hai đứa đừng nói nữa, chú mệt rồi, nếu như muốn ở lại thì bảo quản gia chuẩn bị phòng cho hai đứa, nếu như muốn trở về thì về cho sớm.”
“Chú út!”