Thẩm Hạ Lan ngước mắt liếc nhìn, hình như là địa chỉ khách sạn.
Trái tim cô lộp bộp. Chẳng lẽ là người phụ nữ đó gửi tới. Thẩm Hạ Lan không dám nhúc nhích, sợ Diệp Ân Tuấn phát hiện cô còn chưa ngủ. Không bao lâu sau, Diệp Ân Tuấn ra khỏi nhà vệ sinh. Anh nhìn điện thoại, khẽ cau mày, lại nhìn Thẩm Hạ Lan, cô dường như ngủ rất ngon, nhưng Diệp Ân Tuấn vẫn thử thăm dò gọi một tiếng.
"Ha Lan?"
Thẩm Hạ Lan vẫn duy trì dáng vẻ ngủ say. Diệp Ân Tuấn đợi một lúc, mới xoay người thay quần áo, sau đó đứng dậy ra ngoài.
Giây phút cửa đóng lại, con người Thẩm Hạ Lan cũng mở ra, nhưng đáy mắt lại lóe lên tia nước. Quả nhiên như cô đoán sao?
Cô muốn đi theo xem sao, nhưng tự tôn còn sót lại khiến cô cảm thấy mình không cần như vậy. Huống hồ Diệp Ân Tuấn là ai? Một khi cô theo dõi, tất sẽ bị anh phát hiện.
Thẩm Hạ Lan không biết mình nên làm gì.
Ly hôn sao? Cô không nỡ. Nhưng nếu Diệp Ân Tuấn thật sự ngoại tình, cô có thể chịu đựng tất cả sao? Thật sự có thể xem như không có gì xảy ra tiếp tục làm vợ chồng với anh sao?
Như vậy giống như người khác dùng băng vệ sinh của mình, còn kêu cô lấy về dùng, có ghê tởm không? Đáp án là khẳng định.
Thẩm Hạ Lan trằn trọc khó ngủ, trái tim khó chịu như bị treo trên ngọn lửa. Cho tới lúc trời sắp sáng, Diệp Ân Tuấn mới quay lại. Lúc nghe thấy tiếng phòng bị mở ra, Thẩm Hạ Lan lập tức nhắm mắt lại.
Diệp Ân Tuấn đi tới nhìn cô, phát hiện hô hấp cô đều đều, không có gì bất thường, anh mới đến nhà vệ sinh gội rửa khí lạnh trên người. Thẩm Hạ Lan cảm thấy vị trí cạnh mình lõm xuống, mùi nước hoa quen thuộc mặc dù đạm hơn nhiều, nhưng vẫn bị cô mẫn cảm bắt được. Anh thật sự ra ngoài hẹn hò với người phụ nữ đó sao?
Trái tim Thẩm Hạ Lan khẽ đau đớn.
Nhưng vì Diệp Ân Tuấn quay về rồi, tinh thần cô buông lỏng, bất giác chìm vào giấc ngủ. Lúc Diệp Ân Tuấn tỉnh lại, Thẩm Hạ Lan còn đang ngủ.
Anh cho rằng vì cô lo lắng cho phẫu thuật của Lam Dũng, sau đó tâm trạng thả lỏng, lại thêm do mang thai, cho nên mới ngủ nhiều.
Diệp Ân Tuấn cũng không gọi Thẩm Hạ Lan dậy, đặt khách sạn một phần cơm sáng, kêu họ sau khi cô tỉnh thì mang đến cho cô ăn, sau đó liền ra ngoài.
Lúc Thẩm Hạ Lan tỉnh dậy thì đã sắp trưa rồi. Cô nhìn vị trí giường đã trống bên cạnh, đáy lòng cũng trống rỗng. Anh lại ra ngoài rồi?
Thẩm Hạ Lan cười khổ một tiếng, sau đó đứng dậy đánh răng rửa mặt. Nhân viên phục vụ khách sạn đưa bữa sáng tới cho cô, ân cần nói với cô là Diệp Ân Tuấn đặt cho cô.
Trước đây Thẩm Hạ Lan sẽ cảm thấy hạnh phúc, nhưng bây giờ lại cảm thấy có chút chua xót. “Cảm ơn”
Nhận bữa sáng xong, cô xoay người liền đổ vào bồn cầu. Lam Tử Thất đến tìm Thẩm Hạ Lan, vừa khéo nhìn thấy một màn này. “Sao vậy? Cậu nghén à?” “Không có”
Thẩm Hạ Lan không mấy phấn chấn, ý muốn nói chuyện cũng không cao. Lam Tử Thất thấy cô như vậy, bèn hỏi: “Có phải cậu bệnh không? Diệp Ân Tuấn đâu? Không ở khách sạn với cậu?” “Bây giờ cũng không biết đi với ai rồi.”
Giọng điệu u oán của Thẩm Hạ Lan khiến Lam Tử Thất khẽ sửng sốt. “Hạ Lan, sao nhìn cậu bây giờ như oán phụ vậy? Đã xảy ra chuyện gì rồi?”
“Không có gì, Lam Dũng vẫn ổn chứ?"
Thẩm Hạ Lan cố gắng khiến bản thân vực dậy tinh thần, sau đó cười nhạt, nhưng nụ cười đó thật sự khó coi muốn chết. “Lam Dũng không sao, nhưng tớ cảm thấy cậu có chuyện, rốt cuộc là sao?” Dưới sự truy hỏi của Lam Tử Thất, Thẩm Hạ Lan lí nhí nói: "Tớ mang thai, Diệp Ân Tuấn có tình nhân” “Cậu địa đi?” Lam Tử Thất cảm thấy Thẩm Hạ Lan thực sự là đang nói linh tinh.