Vợ Trương Cường đương nhiên nghe được Thẩm Hạ Lan không vui vẻ, nhưng thật sự hết cách rồi.
“Bà Diệp, tôi biết chồng tôi đã làm những chuyện không thể tha thứ được, nhưng chúng tôi cũng hết cách rồi. Con trai Tiểu Minh của chúng tôi bị ung thư máu, điều trị cần rất nhiều tiền. Chúng tôi đều là những người thuộc tầng lớp lao động, và chúng tôi còn các khoản thế chấp phải trả, tiền lương hàng tháng của Trương Cường không đủ cho con trai tôi nằm viện, lúc này có người tìm đến Trương Cường yêu cầu anh ấy gây tai nạn xe cộ, anh ta sẽ đưa cho chúng tôi 150 triệu. 150 triệu đối với cô có thể chẳng là gì, nhưng với gia đình chúng tôi đó là rơm cứu mạng của con trai tôi, tôi biết tôi nói như vậy thật quá vô liêm sỉ, nhưng chúng tôi thật sự hết cách rồi.”
Vợ Trương Cường vừa khóc vừa nói.
Thẩm Hạ Lan có chút khó chịu, nhưng lại không đồng tình.
“Mạng của con trai cô là mạng, nhưng mạng của người khác không phải mạng hay sao? Đừng tưởng có thể lấy chuyện này ra làm lý do phạm tội của các người.”
Thẩm Hạ Lan tức giận nói.
Vợ Trương Cường vẫn khóc nói: “Tôi biết chúng tôi có tội nên không có ý định bỏ trốn, cứ nghĩ khi nào bệnh tình con trai tôi ổn định thì chúng tôi đầu thú, nhưng bây giờ con trai tôi mới khỏe lại, lại mất tích rồi.
Chúng tôi không đắc tội ai cả, tôi biết khả năng và năng lực của sếp Diệp, sớm muộn gì cũng sẽ điều tra đến chúng tôi. Giờ tôi chỉ mong bà Diệp giơ cao đánh khẽ, tha cho con trai tôi. Ai làm người nấy chịu, con tôi vô tội không phải sao? Bà Diệp cũng là mẹ, xin cô nể mặt tôi thương con, tha cho con trai tôi đi.”
Thẩm Hạ Lan cuối cùng cũng hiểu ra.
Thì ra là con trai Trương Cường mất tích rồi?
Họ cho rằng cô tìm người bắt con trai của Trương Cường đi?
Thẩm Hạ Lan giễu cợt nói: “Tôi khác với các người, các người ai làm sai, tôi sẽ tìm người đó, sẽ không tức giận với đứa nhỏ. Việc con trai cô mất tích không liên quan gì đến tôi.”
Vợ Trương Cường sửng sốt, rõ ràng có chút không tin tưởng.
“Không thể, ngoại trừ cô ra ai còn có thể mang con trai tôi đi?”
“Có lẽ cô có thể hỏi chồng cô xem, người tìm anh ta làm việc có bắt con trai cô đi không.”
Giọng nói của Lam Tử Thất truyền đến, Vợ Trương Cường lập tức sững sờ.
Thẩm Hạ Lan không quan tâm hiện tại cô ta cảm thấy thế nào, lạnh lùng hỏi: “Cô từ đâu biết được số điện thoại của tôi?”
Số của cô ấy là số riêng, rất ít người biết.
Hôm nay vợ của Trương Cường vậy mà lại biết, không thể không nói, Thẩm Hạ Lan rất ngoài ý muốn.
Nhưng hiển nhiên, vợ Trương Cường cũng không nghĩ đây là vấn đề gì lớn, nhanh chóng nói: “Đương nhiên là sếp Diệp nói cho tôi biết.”
“Diệp Ân Tuấn? Cô chắc chứ?”
Thẩm Hạ Lan lúc này rất chắc chắn vợ Trương Cường đã bị lừa rồi.
Nếu Diệp Ân Tuấn biết số điện thoại và địa chỉ của vợ Trương Cường, làm sao anh ấy có thể để cô ta lại chứ? Sớm bắt cô ta đi để dụ Trương Cường dính câu rồi.
Càng không bao giờ đưa số điện thoại của mình cho người khác.
Rõ ràng, có người khác sau vụ việc này nhúng tay vào.
Có thể là ai đây?
Vu Phong sao?
Nhưng nếu là Vu Phong, đây không phải là đang tự đào mồ chôn mình sao?
Thẩm Hạ Lan cảm thấy cách nghĩ này không đúng.
Vợ Trương Cường nghe Thẩm Hạ Lan hỏi có hơi sửng sốt, mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng.
“Không phải là sếp Diệp sao? Có người gửi cho tôi số này, nói rằng đó là số của bà Diệp. Nếu không phải là sếp Diệp thì là ai?”
Nghe vợ Trương Cường nói, Lam Tử Thất cười mỉa mai: “Cô nghĩ Diệp Ân Tuấn ngốc như cô sao? Sẽ nói cho người khác biết số điện thoại của vợ anh ta sao? Hơn nữa, nếu Diệp Ân Tuấn biết số điện thoại của cô, đương nhiên cũng biết chỗ của cô. Bạn trai tôi là anh em tốt của sếp Diệp, giờ anh ấy đang nằm trên giường sống dở chết dở, cô nghĩ rằng sếp Diệp sẽ tha cho cô, bảo cô gọi điện cho bà Diệp để cầu xin sao? Có đầu óc chút đi? “
Vợ Trương Cường ngẩn ra, sắc mặt không tốt lắm.
Thẩm Hạ Lan nhìn thời gian, nhẹ nói: “Vậy thì gửi số điện thoại đã gửi tin nhắn cho tôi, các người cũng nên suy nghĩ rõ ràng nên đầu thú hay chờ cảnh sát đến cửa.”
Thẩm Hạ Lan nói xong liền cúp điện thoại.
Lam Tử Thất im lặng.
Thẩm Hạ Lan nhìn thấy cô như thế này, đương nhiên cảm thấy xót xa.
“Đừng lo lắng, Diệp Ân Tuấn nhất định sẽ đòi lại công lý cho Tống Đình.”