Vốn dĩ Diệp Ân Tuấn còn muốn tranh thủ một chút, nhưng mà nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Thẩm Hạ Lan, anh lại mềm lòng.
Anh trở tay qua nắm tay của Thẩm Hạ Lan, nhưng mà vẫn quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Ở bên cạnh hồ nước mọc đầy cỏ, độ cao của ngọn cỏ có thể cao bằng người, muốn giấu mấy người không phải là vấn đề.
Diệp Ân Tuấn yên lặng nhớ kỹ tất cả, sau đó dẫn Thẩm Hạ Lan trở về phòng.
Hàn Hi Thần nhìn thấy bọn họ trở về, cười nói: “Đi dạo nhanh như thế hả?”
“Hình như là Ân Tuấn bị trúng bột phấn gì rồi.”
Giọng điệu của Thẩm Hạ Lan rất gấp gáp, Hàn Hi Thần cũng lập tức khẩn trương theo.
“Có chuyện gì vậy?”
“Hồ chứa nước ở phía sau có người.”
Lời nói của Diệp Ân Tuấn làm con ngươi của Hàn Hi Thần thít chặt lại.
“Hai người đi ra hồ chứa nước ở phía sau?”
“Đúng vậy, ban đầu dự định đến đó ngồi một lúc, ở bên kia tương đối yên tĩnh, không nghĩ tới là thiếu chút nữa lại xảy ra chuyện?”
Diệp Ân Tuấn cũng không giấu giếm.
Hàn Hi Thần vội vàng tìm bác sĩ tới.
Bác sĩ kiểm tra cho Diệp Ân Tuấn, sau khi tra ra là một loại hương liệu làm cho người ta tạm thời hôn mê, không có tổn thương quá lớn với sức khỏe. Chỉ là để cho người khác hôn mê mất đi năng lực hành động mà thôi.
Thẩm Hạ Lan nhớ đến cảnh tượng lúc đó, nếu như Diệp Ân Tuấn bị choáng đầu ngất xỉu, sau đó rơi vào trong hồ chứa nước, vậy thì chẳng phải những con cá điện đó sẽ ăn Diệp Ân Tuấn hả?
Nghĩ đến đây, Thẩm Hạ Lan liền run rẩy cả người.
Sau khi bác sĩ xử lý thuốc mê cho Diệp Ân Tuấn xong thì liền đi khỏi.
Bởi vì bị dính thuốc mê, thân thể Diệp Ân Tuấn có hơi bất lực, chỉ có thể ngồi dựa vào ghế sa lông.
Nhìn ánh mắt lo lắng của Thẩm Hạ Lan, anh cười nói: “Không có gì đâu, chẳng phải là anh vẫn còn khỏe à.”
“Nếu như lúc nãy không phải em kéo anh, anh dự định đi tìm chết hả.”
Nhớ tới lúc nãy, Diệp Ân Tuấn lại muốn ở lại, Thẩm Hạ Lan liền tức giận.
Diệp Ân Tuấn thấy vợ nổi giận, vội vàng nói: “Không phải là do anh nghĩ mình không sao đó à?”
“Anh cho rằng hả? Anh cho rằng có tác dụng không? Diệp Ân Tuấn, em nói cho anh biết, nếu như sau này anh còn dám không để ý bản thân mình như vậy, em sẽ, em sẽ không thèm để ý tới anh nữa?”
Nói tóm lại, vẫn là do Thẩm Hạ Lan không thể nói mấy lời tàn nhẫn.
Lúc đầu Hàn Hi Thần muốn nói gì đó, bây giờ lại bị đốt cẩu lương đầy miệng, không khỏi buồn bực.
“Anh nói hai vợ chồng chứ, chú ý một chút đi.”
Diệp Ân Tuấn lại trực tiếp không thèm để mắt đến sự bất mãn của anh ta, thấp giọng hỏi: “Những con cá điện đó là có chuyện gì vậy?”
Ánh mắt của Hàn Hi Thần trở nên âm trầm.
“Cái đó là của Phương Nghị nuôi dùng để đối phó với thủ hạ không nghe lời, một khi ai đó phạm sai lầm thì sẽ bị ném vào trong, sau khi điện giật chết thì vớt lên ném ra sau núi cho chó ăn, ở bên kia còn có mấy con chó sói lớn nữa kìa.”
Thẩm Hạ Lan hoàn toàn kinh ngạc.
Cô đã tưởng tượng ra rất nhiều mặt tối của con người, nhưng mà lại phát hiện mình không thể tưởng tượng được sự ác độc của Phương Nghị.
Lòng bàn tay của cô tuôn cả mồ hôi.
May mắn là Phương Nghị đã bị trận pháp của Dao Lạc khống chế, nếu không thì thật sự là tai họa của nhân gian.
Lông mày của Diệp Ân Tuấn cũng nhíu lại, không biết là đang suy nghĩ cái gì.