Thẩm Hạ Lan cũng không nói là có chuyện gì mà là vội vã rời đi cùng với Tiêu Nguyệt.
Trương Linh có hơi nghi hoặc một chút, nhưng mà cũng không đi khỏi, ở lại kiểm tra sức khỏe cho Dao Lạc thật cẩn thận, xem xem phải chữa trị như thế nào.
Hàn Hi Thần ra dấu với người ở bên ngoài, liền có hai người nhanh chóng đi cùng với Thẩm Hạ Lan, âm thầm bảo vệ cô.
Sau khi Thẩm Hạ Lan và Tiêu Nguyệt ra khỏi phòng bệnh thì nhanh chóng đi đến Trương Gia Trại.
“Những gì dì nói đều là thật? Ân Tuấn thật sự trở về rồi?”
“Thật đó, đã về rồi, nhưng mà tình huống không tốt lắm.”
Sắc mặt của Tiêu Nguyệt cũng có chút nóng ruột.
Thẩm Hạ Lan vừa mới nghe thấy tình huống của Diệp Ân Tuấn không tốt lắm thì liền sốt ruột.
“Bị thương hả?”
“Bị thương nhẹ, nhưng mà cậu ấy vẫn cứ luôn hôn mê.”
Nghe thấy Tiêu Nguyệt nói như vậy, Thẩm Hạ Lan lập tức ngây ra một lúc.
“Vẫn luôn hôn mê mà tại sao lúc nãy lại không chịu nói, tôi để Trương Linh ở lại đây, thế thì Ân Tuấn ở bên kia phải làm sao bây giờ?”
“Diệp Tranh đang chăm sóc cho cậu ấy, thằng bé nói là tạm thời không cần Trương Linh, chỉ kêu dì đến đây thông báo cho cháu.”
Nghe Tiêu Nguyệt nói vậy, Thẩm Hạ Lan có hơi bất ngờ, cuối cùng không hỏi cái gì nữa mà nhanh chóng lái xe về Trương Gia Trại.
Sau khi cô trở về thì liền đi vào phòng ngủ, lúc nhìn thấy Diệp Tranh, trong lòng của Thẩm Hạ Lan có chút kích động.
“Ân Tuấn đâu rồi?”
“Ba đang ở trên giường.”
Diệp Tranh nhường đường cho cô.
Thẩm Hạ Lan nhanh chóng đi vào thì nhìn thấy Diệp Ân Tuấn an tĩnh nằm ở trên giường, giống như là ngủ thiếp đi.
Mới có mấy ngày không gặp nhau, Thẩm Hạ Lan cảm thấy như đã rất lâu rất lâu rồi.
Cô nhẹ chân đi tới, sợ đánh thức Diệp Ân Tuấn.
Lúc này, tay của cô đặt lên mặt Diệp Ân Tuấn, nhiệt độ ấm áp đó mới để cô tin tưởng là Diệp Ân Tuấn đã thật sự trở về.
“Ba con sao vậy?”
“Con không biết nữa, con kiểm tra thấy không có vấn đề gì, trên người chỉ có mấy vết thương nhỏ, nhưng mà lại cứ luôn hôn mê, giống như là ngủ thiếp đi vậy.”
Diệp Tranh thấp giọng nói, lại làm cho trái tim của Thẩm Hạ Lan nhấc cao lên.
“Nếu đã như vậy, sao con lại không cho Trương Linh trở về?”
Thẩm Hạ Lan không hiểu chỗ này.
Diệp Tranh trầm tư một lúc rồi nói: “Mẹ à, đây là ý của ba.”
“Cái gì?”
Thẩm Hạ Lan hoàn toàn không hiểu.
“Không phải là con đã nói ba con vẫn luôn hôn mê hả?”