Giọng điệu này có mùi thuốc súng cực kỳ, lập tức khiến Hạ Tử Thu ngây người, ngẩng đầu đụng phải ánh mắt lạnh như băng của Diệp Ân Tuấn, không nhịn được cười khổ một tiếng, nói: "Anh đang làm cái gì vậy? Làm giống như tôi nợ tiền anh vậy."
"Anh nợ tôi không phải là tiền."
Lời nói của Diệp Ân Tuấn cực nặng.
Nụ cười của Hạ Tử Thu cứng lại trên khuôn mặt, sau đó khẽ nói: "Anh đã nhìn thấy Nhan Du?"
"Anh còn tính giấu tôi à, bảo cô ta đi lấy ngọc bài Thiên Ưng của anh làm gì? Tôi nhớ trước đây tôi đã nói, ngọc bài này có thể cho anh một điều ước, anh dùng trên người cô ta sao? Anh có biết không, anh dãi nắng dầm mưa, biết bao nhiêu giáo mác ám tiễn, ngọc bài này có thể cứu anh một mạng vào thời khắc quan trọng, bây giờ anh lại lấy để dùng trên người Nhan Du! Anh cho rằng tôi nhất định muốn lấy mạng của cô ta hả? Để bảo vệ cô ta, anh nhìn tôi như thế? Làm anh em nhiều năm như vậy, tôi ở trong mắt anh chính là tên không hiểu tình người hả?"
Diệp Ân Tuấn có chút tức giận, có chút khổ sở.
Hạ Tử Thu vội vàng nói: "Không phải, tôi bảo cô ấy lấy ngọc bài, không phải muốn anh tha cho cô ấy. Tôi biết anh hiểu tôi, cũng có thể biết tôi sẽ làm như thế nào, nói thế nào thì Nhan Du cũng đã là người phụ nữ của tôi rồi, điều này không thể thay đổi được, tôi cũng không muốn thay đổi. Anh thật sự rất tốt với tôi, đương nhiên sẽ vì tôi mà quyết định tha cho cô ấy. Nhưng cô ấy đã làm tôi bị thương, làm anh em bị thương, điểm này tôi chắc chắn phải cho các anh em một lời giải thích."
Có lẽ là một hơi nói quá nhiều, Hạ Tử Thu ho khan.
Diệp Ân Tuấn ngừng lại, lấy một ly nước bên cạnh đưa cho anh ta.
"Giải thích cho các anh em thì anh lấy ngọc bài làm gì?"
"Mọi người đều biết ý nghĩa của ngọc bài là đại diện cho tôi. Nhan Du phạm sai lầm, nhất định phải bị phạt, nhưng cô ấy là người phụ nữ của tôi, đương nhiên tôi sẽ thay cô ấy chịu phạt, nhưng nếu tôi làm như vậy, đoán chừng anh em trước mặt sẽ bỏ qua còn sau lưng lại gây khó dễ cho cô ấy, tôi tính tặng ngọc bài cho cô ấy phòng thân."
Lời nói của Hạ Tử Thu khiến sắc mặt của Diệp Ân Tuấn dễ nhìn hơn một chút.
"Không phải lấy để dùng trên người tôi là được.”
"Sẽ không đâu, mệnh kim quý của tôi đấy, sau này còn phải che mưa chắn gió cho vợ, cơ hội duy nhất thì tôi phải bảo vệ đàng hoàng chứ."
Hạ Tử Thu cười nhạt, đáy mắt đã có chút tính người.
Diệp Ân Tuấn đột nhiên cảm thấy Hạ Tử Thu của trước đây có lẽ trở lại dần dần rồi.
Nhan Du không phải Cung Tuyết Dương, nhưng lại là em gái của Cung Tuyết Dương. Khoảnh khắc mà Hạ Tử Thu chiếm hữu Nhan Du, thì có lẽ anh ấy đã đưa ra quyết định rồi.
Người phụ nữ này anh ta không có không được.
Đây mới là Hạ Tử Thu, là Hạ Tử Thu mà Diệp Ân Tuấn anh quen, anh ta luôn luôn biết mình muốn gì, hơn nữa sẽ làm mục tiêu rõ ràng đến tốt nhất.
Diệp Ân Tuấn vỗ bả vai của Hạ Tử Thu, khẽ nói: "Anh tự có chừng mực, đừng quá mức là được. Đúng rồi, tôi và Thẩm Hạ Lan phải đi rồi, Minh Triết sẽ ở lại. Anh nhanh chóng sắp xếp xong chuyện của mình, giúp tôi chăm sóc tốt cho con trai tôi."
"Hai người phải đi rồi? Đi đâu chứ? Chẳng phải không định đi sớm thế sao?”
Hạ Tử Thu cho rằng Diệp Ân Tuấn đến rồi, mình có thể ung dung tự tại vài ngày, dù gì bây giờ mình vẫn là một bệnh nhân không phải sao?