“Mẹ!”
Khi giọng Thẩm Minh Triết vang lên, Thẩm Hạ Lan hoàn toàn sững sờ.
“Minh Triết? Sao con đã về rồi?”
Cô và Diệp Ân Tuấn vừa mới trở về từ căn cứ, sao Thẩm Minh Triết cũng về rồi?
Thẩm Minh Triết chạy thở hổn hển, cầm cốc nước lên uống ừng ực mấy hớp, Diệp Tranh phía sau cũng chạy vào theo.
“Dì ơi, cháu nghe nói ba đã xảy ra chuyện phải không ạ? Ba đang ở bệnh viện nào thế ạ? Cháu muốn đi thăm ba.”
Lời của Diệp Tranh khiến Thẩm Hạ Lan lập tức hiểu ra.
“Ai nói với các con là ba gặp chuyện?”
Từ lúc Diệp Ân Tuấn gặp chuyện đến nay chỉ mới một đêm và một buổi sáng, ai đã nói cho bọn trẻ biết tin này?
Hơn nữa bọn họ ở căn cứ huấn luyện, sao tin tức lại truyền tới đây được?
Thẩm Minh Triết khẽ nhíu mày, dường như nhận ra ý tứ trong lời Thẩm Hạ Lan nói không đúng lắm.
“Mẹ, không phải mẹ gọi bảo chúng con về sao?”
Câu này của Thẩm Minh Triết khiến Thẩm Hạ Lan càng nghi hoặc hơn.
“Mẹ gọi?”
“Đúng thế, hướng dẫn viên Diêm nói mẹ gọi cho thầy ấy, nói rằng Diệp Ân Tuấn sắp chết, bảo chúng con mau chóng quay về gặp chú ấy lần cuối. Mẹ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Thẩm Minh Triết nhìn vẻ ngạc nhiên của Thẩm Hạ Lan thì biết chuyện này có gì đó không ổn.
Trong lòng Thẩm Hạ Lan cũng có rất nhiều nghi hoặc.
Cô không thể nói chuyện của Diệp Ân Tuấn cho bọn trẻ được, càng không thể gọi bọn trẻ về vào lúc này được. Vậy là ai đã dùng thân phận của cô để gọi cho Diêm Chấn đây?
Cô không tin Diêm Chấn là người gây bất lợi cho Diệp Ân Tuấn. Mặc dù thời gian tiếp xúc không dài, nhưng cô có thể thấy được tình cảm sâu sắc giữa Diêm Chấn và Diệp Ân Tuấn.
Vậy là ai đây?
Lòng Thẩm Hạ Lan bất an, nhưng cô không muốn để lộ ra trước mặt bọn trẻ.
Cô cười nói: “Diệp Ân Tuấn không sao, nếu đã về rồi thì các con đi tắm rồi thay quần áo đi, lát nữa mẹ đưa hai đứa đi thăm chú ấy. Còn nữa, Minh Triết, sau này không được gọi thẳng tên Diệp Ân Tuấn, con có thể gọi là chú.”
“Ồ.”
Thẩm Minh Triết có thể cảm nhận rõ ràng Thẩm Hạ Lan đã khác trước đây, nhất là khi nói đến Diệp Ân Tuấn, ánh mắt dịu dàng ấy khiến cậu bé có chút ghen tỵ.
Xem ra mấy ngày bé không ở đây, Diệp Ân Tuấn đã làm rất nhiều điều với mẹ.
Hừ!
Người đàn ông giảo hoạt!
Thẩm Minh Triết thầm mắng trong bụng, nhưng ngoài mặt lại ngoan ngoãn dẫn Diệp Tranh đi tắm rửa, thay quần áo.
Lòng Thẩm Hạ Lan cực kỳ bất an.
Cô nhanh chóng gọi cho Tống Đình.
“Tống Đình, Diệp Tranh và Minh Triết về rồi, nói rằng tôi gọi điện bảo đưa chúng về, nhưng anh cũng biết từ hôm qua đến nay tôi không có thời gian để gọi điện. Mà bên phía Diêm Chấn cũng không thể có vấn đề, anh điều tra xem là ai đã mạo danh tôi gọi bọn trẻ về? Và ý đồ của đối phương là gì?”
“Được rồi cô Thẩm.”
Khi Tống Đình nghe điện thoại là đang ở bệnh viện, anh kể cho Diệp Ân Tuấn nghe tất cả những gì Thẩm Hạ Lan đã làm cho anh ấy từ sau khi xảy ra chuyện này.
Khi Diệp Ân Tuấn nghe thấy Thẩm Hạ Lan đã tát Hoắc Chấn Đình vì mình thì có một thoáng không tin, sau đó là sửng sốt, cuối cùng thì lớn tiếng cười.
Anh cười chạm tới vết thương, nhưng điều ấy cũng không thể ngăn được tâm trạng vui vẻ của anh.
Cô vợ nhỏ của anh!
Mấy năm nay cô đã từ mèo nhà ngoan ngoãn biến thành hổ nhỏ bảo vệ con rồi sao?
Vì sao anh chẳng những không phản cảm mà ngược lại còn rất thích thú và vui vẻ?
Tống Đình nhìn Diệp Ân Tuấn cười ngốc nghếch thì có phần không biết phải nói tiếp thế nào, đúng lúc này Thẩm Hạ Lan gọi điện tới.
Tống Đình cúp máy xong, vẻ mặt có phần nghiêm túc.
“Tổng giám đốc Diệp, cậu chủ nhà và cậu chủ Minh Triết đã về, nói là nhận được điện thoại của cô Thẩm bảo về. Nhưng cô Thẩm không hề gọi, mà Diêm Chấn cũng sẽ không phạm sai lầm cấp thấp như vậy, cô Thẩm bảo tôi điều tra chuyện này.”
Vẻ mặt Diệp Ân Tuấn cũng trở nên nghiêm túc.
“Lấy danh nghĩa Hạ Lan để gọi? Hiện tại nhà họ Hoắc thế nào?”
Sáng nay sau khi Thẩm Hạ Lan rời đi, Hoắc Chấn Đình đã gặp Diệp Ân Tuấn, hai người nói chuyện vài câu. Hoắc Chấn Đình cũng được coi là đàn ông, sau khi biết chân tướng sự thật nhất định muốn Diệp Ân Tuấn bắn trả nhưng Diệp Ân Tuấn đã ngăn anh ta lại.
Lúc đó bà cụ Hoắc giục liên tục nên Hoắc Chấn Đình đành phải tạm gác lại, vội vàng trở về.
Tống Đình nghe Diệp Ân Tuấn hỏi vậy thì thấp giọng nói: “Bên phía nhà họ Hoắc vẫn không có động tĩnh gì, nhưng cậu chủ Mặc ở Đế Đô lại gọi tới hỏi thăm anh thế nào rồi?”
“Cậu chủ Mặc? Sao chuyện này lại để cậu chủ Mặc biết rồi?”
Diệp Ân Tuấn hơi ngạc nhiên.
Tống Đình ngượng ngùng sờ sau đầu rồi nói: “Tôi cũng không biết cô Thẩm có mưu đồ gì, lúc đó cô ấy có vẻ thật sự muốn đồng quy vu tận cùng nhà họ Hoắc. Vì sợ nhà họ Hoắc gây bất lợi cho anh nên trên đường tới đây cô ấy đã thông báo cho cậu Mặc. Khi ấy nhà họ Hoắc cũng vì cuộc điện thoại của cậu chủ Mặc mà không dám hành động thiếu suy nghĩ.”
Mắt Diệp Ân Tuấn loé lên vài lần.
“Cô ấy không có mưu đồ gì cả, nếu có thể quen cậu chủ Mặc thì sẽ không đến mức năm năm sau mới quay về. Có lẽ là cô ấy đi theo con đường của Tống Dật Hiên, lần này tôi nợ anh ta ân tình. Cậu mau đi điều tra chuyện của Hạ Lan đi, những chuyện khác nói sau.”
Diệp Ân Tuấn vẫn nhớ chuyện này, nhanh chóng bảo Tống Đình đi.
Tống Đình vốn định nói chuyện của thím Trương nhưng bây giờ nghe Diệp Ân Tuấn nói vậy thì không thể không cấp tốc rời đi.
“Đúng rồi, bảo vệ sĩ ở lại nhà họ Diệp, khi nào Hạ Lan và bọn trẻ ra ngoài thì phải đi theo bảo vệ ngay. Tôi luôn cảm thấy loạt chuyện này dường như là nhằm vào Hạ Lan. Mặc dù không biết cô ấy đã đắc tội ai nhưng cũng không thể xem nhẹ.”
Diệp Ân Tuấn khẽ cau mày.
“Vâng!”
Tống Đình lập tức đi làm.
Thẩm Minh Triết và Diệp Tranh thay quần áo xong đi ra, trông có vẻ có tinh thần hơn nhiều. Nhóc ham ăn Diệp Tranh vì lo lắng cho Diệp Ân Tuấn mà cũng chẳng thèm nhìn đồ ăn, ngược lại còn có chút sốt ruột.
“Dì ơi, khi nào chúng ta đến bệnh viện thăm ba cháu ạ?”
“Dì nấu xong món canh này rồi chúng ta đi.”
Thẩm Hạ Lan xoa đầu Diệp Tranh.
Mặc dù Diệp Tranh là đứa trẻ do Sở Anh Lạc sinh ra, nhưng đứa bé này trời sinh đơn thuần, bây giờ lại cứ chạy theo sau Thẩm Minh Triết nên Thẩm Hạ Lan cũng không thể ghét được nữa.
Ba người chuẩn bị một chút rồi cầm đồ theo, ra khỏi nhà họ Diệp.
Trong nhà Diệp Ân Tuấn có rất nhiều xe, Thẩm Hạ Lan chọn ngẫu nhiên một chiếc rồi bảo bọn trẻ lên xe trước, cô cất đồ vào cốp xong mới khởi động xe.
Không lâu sau khi xe chạy ra khỏi nhà họ Diệp, Thẩm Hạ Lan phát hiện phía sau có một chiếc xe đi theo mình. Lúc đầu cô hơi lo lắng và đề phòng, khi nhận ra đối phương đi theo để bảo vệ mình thì cô mới yên tâm.
Đến bệnh viện quân đội, Diệp Tranh hơi nghi ngờ hỏi: “Dì ơi, tại sao ba lại ở bệnh viện quân đội ạ? Không phải bệnh viện quân khu chỉ chữa bệnh cho quân nhân sao?”
“Cũng không hoàn toàn là vậy, bệnh viện quân đội cũng chữa bệnh cho dân thường, điều kiện y tế ở đây khá tốt.”
Thẩm Hạ Lan không thể giải thích quá nhiều với lũ trẻ.
Thẩm Minh Triết nhìn xung quanh, sau khi xuống xe thì chủ động cầm đồ cho Thẩm Hạ Lan.
Diệp Tranh thấy Thẩm Minh Triết làm vậy thì cũng chạy lên giúp đỡ.
“Dì ơi, để cháu cầm cái này cho.”
Thấy hai bạn nhỏ ân cần như thế, Thẩm Hạ Lan cảm thấy tâm trạng mình tốt hơn rất nhiều.
Ba người đi thẳng đến phòng bệnh của Diệp Ân Tuấn.
Trên đường đi, ba người vừa cười vừa nói, ai không biết còn tưởng là ba mẹ con, không biết có bao nhiêu người ghen tỵ.
Thẩm Hạ Lan hoàn toàn không biết, cô gõ cửa phòng Diệp Ân Tuấn.
Vì mất máu quá nhiều nên dù Diệp Ân Tuấn thường xuyên tập thể dục cũng không gượng được mà ngủ say yếu ớt.
Vệ sĩ ở cửa đương nhiên nhận ra Thẩm Hạ Lan, không có ai ngăn cản.
Thẩm Hạ Lan thấy Diệp Ân Tuấn đã ngủ bèn nói với hai nhóc bánh bao sau lưng: “Khẽ thôi nhé, ba con đang ngủ, chúng ta đừng đánh thức ba được không?”
“Vâng ạ!”
Diệp Tranh vội gật đầu.
Mặc dù Thẩm Minh Triết không nói gì nhưng cũng vô thức đi chậm lại.
Sau khi ba người bước vào, nước mắt Diệp Tranh đã chảy xuống.
Trong hai ngày ngắn ngủi mà cậu bé đã thấy Diệp Ân Tuấn nằm trên giường bệnh những hai lần, hơn nữa mặt lại còn không có chút máu, bé không kìm được nước mắt hỏi: “Dì ơi, ba con liệu có chết không?”
“Im miệng!”
Thẩm Minh Triết nhỏ giọng mắng cậu bé: “Đều nói kẻ xấu sống lâu, người tốt chết yểu, mạng chú ấy còn dài lắm.”
“Ồ, ý cậu là ba tớ là kẻ xấu?”
Diệp Tranh luôn cảm thấy câu này có gì đó không đúng.
Thẩm Minh Triết không thèm để ý tới cậu nhóc, kéo cổ áo Diệp Tranh sang phòng nghỉ bên cạnh.
“Này, tớ còn chưa nói chuyện với ba mà.”
Diệp Tranh kháng nghị.
Thẩm Minh Triết lạnh lùng nói: “Chú ấy ngủ rồi, cậu còn định nói gì?”
“Cũng đúng, tớ đói quá!”
Sau khi Diệp Tranh biết Diệp Ân Tuấn không sao thì bản tính ham ăn đã bộc lộ.
Thẩm Minh Triết thật sự không nói nên lời, không thể tin được vừa rồi cậu ta vẫn còn khóc thút thít.
Thẩm Hạ Lan cũng vào theo, đặt cơm nước đã chuẩn bị xong trước mặt bọn trẻ rồi nói nhỏ: “Các con ăn trước đi, dì đợi ba con dậy rồi ăn sau.”
Thẩm Minh Triết thấy Thẩm Hạ Lan không nói gì nhưng hiển nhiên tâm trạng mẹ đang không tốt.
Bây giờ càng ngày mẹ càng quan tâm chú Diệp Ân Tuấn hơn.
Thẩm Minh Triết cúi đầu xuống, không để Thẩm Hạ Lan có thể nhìn thấy mặt mình.
Thẩm Hạ Lan thấy hai con bắt đầu ăn cơm thì mỉm cười đi ra phòng ngoài.
Diệp Ân Tuấn đang ngủ rất say.
Đã lâu rồi cô không được nhìn Diệp Ân Tuấn ngủ.
Anh không giống những người đàn ông bình thường, dáng ngủ rất đẹp, quy củ, không ngáy, yên lặng như một đứa trẻ.
Cô còn nhớ ba năm sau khi kết hôn, cô vẫn luôn lén nhìn Diệp Ân Tuấn như thế này, đôi lúc còn không tin rằng người đàn ông này đã là chồng mình.
Bây giờ lại được nhìn dáng vẻ khi ngủ của anh, Thẩm Hạ Lan thực sự cảm thấy như đã cách cả một thế kỷ, may mà hai người vẫn còn tình cảm với nhau, bây giờ cũng không phải cô yêu đơn phương anh nữa.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn mở mất, đập vào mắt anh là đôi mắt dịu dàng như nước của cô.
“Anh dậy rồi à? Có đói không? Em mang đồ ăn đến rồi này.”
Thẩm Hạ Lan cười ngọt ngào như đoá hoa nở rộ khiến hai mắt Diệp Ân Tuấn lập tức rạng rỡ.
Anh cầm tay cô, nhỏ giọng nói: “Lại đây cho anh ôm một cái, nếu không anh sẽ cảm thấy như mình đang mơ.”
Thẩm Hạ Lan nhìn thấy sự ngạc nhiên vui vẻ xen lẫn lo lắng trong mắt Diệp Ân Tuấn thì đột nhiên cúi người, đôi môi mềm mại nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mỏng của anh.