CHƯƠNG 456: THẾ MÀ KHÔNG CẨN THẬN BẰNG MỘT NGƯỜI ĐÀN ÔNG NHƯ TỐNG DẬT HIÊN
Lam Tử Thất vẫn còn chút ngơ ngác, nhưng nhìn thấy Tống Đình khống chế được Tống Khinh Dao, cô ta cái gì cũng đã hiểu ra.
Ngay lúc vừa rồi, thiếu chút nữa cô ta làm Thẩm Hạ Lan xảy ra nguy hiểm!
Nhận thứ như vậy làm Lam Tử Thất có chút tức giận.
Cô ta đi đến trước mặt Tống Khinh Dao, thở phì phò đạp bà ta một cước: “Đến cùng Hạ Lan có thù oán gì với bà? Bà cứ phải liên tục đối phó cô ấy như vậy?
Tống Khinh Dao, bà có còn là người không?”
Tống Khinh Dao bởi vì bị Tống Đình khống chế, cằm cũng bị bẻ gãy, bây giờ không nói ra lời, chỉ có thể dùng ánh mắt hung dữ nhìn Lam Tử Thất, giống như là một con rắn độc.
Lam Tử Thất cũng không sợ bà ta, hung dữ lại đạp bà ta hai cái, chợt nghe Tống Đình nói: “Nhanh chóng đi gọi y tá, Tống Dật Hiên còn tiếp tục đổ máu nữa, có lẽ sẽ ngất đi”
Những lời này làm Lam Tử Thất quay đầu lại nhìn, lúc này mới phát hiện con dao trên bờ vai Tống Dật Hiên bị anh ta không chút do dự rút ra, máu tươi phun tung tóe khắp nơi.
“Anh ấy là vì cứu Hạ Lan sao?”
Giọng nói Lam Tử Thất không lớn, hỏi Tống Đình.
Tống Đình gật nhẹ đầu.
Ánh mắt Lam Tử Thất ít nhiều có chút thay đổi.
Cô ta không nói gì nữa, nhanh chóng chạy ra bên ngoài, tìm một y tá, gọi người đó vào.
Mà Bạch Tử Đồng vẫn luôn ở bệnh viện, nghe.
Thẩm Hạ Lan bên này xảy ra chuyện, vội vàng chạy đến.
Tống Đình đã mang Tống Khinh Dao đi.
Bạch Tử Đồng nhìn máu tươi trên người Tống Dật Hiên, không khỏi nói: “Để tôi”
Cô thay y tá làm việc nghiêm túc cẩn thận băng bó miệng vết thương cho Tống Dật Hiên, “Miệng vết thương không quá sâu, nhưng mấy ngày nữa tốt nhất đừng dính nữa. Bây giờ anh bị thương hay, hay là về nghỉ ngơi đi, khuya hôm nay Thẩm Hạ Lan không có khả năng tỉnh lại.
Bạch Tử Đồng từ trong ánh mắt Tống Dật Hiên nhìn ra được tình cảm của anh với Thẩm Hạ Lan.
Nói thật, Bạch Tử Đồng thật sự rất mâu thuẫn.
Cô vừa hy vọng Tống Dật Hiên ở lại bảo vệ Thẩm Hạ Lan, nhưng là vừa không hy vọng anh ta ở lại.
Dù sao trong lòng Thẩm Hạ Lan chỉ có Diệp Ân Tuấn.
Tống Dật Hiên lại thản nhiên nói: “Không sao, trước kia trên chiến trường, đây cũng chỉ là vết thương nhỏ không sao cả, huống chỉ tôi cũng đã từng có ba ngày ba đêm không ngủ, không thiếu một đêm này, đợi ngày mai Hoắc Chấn Đình đến rồi lại nói. Phả dựa vào một cô gái yếu đuối như Lam Tử Thất ở đây, tôi cũng lo lắng”
Lời này khiến Lam Tử Thất ít nhiều có chút áy náy.
“Là tôi sơ suất, tôi tưởng là y tá bệnh viện, không ngờ là Tống Khinh Dao: Nói cái này ra, Lam Tử Thất vô cùng tự trách.
“Đây là chúng ta không quản lý nghiêm, bệnh viện cũng có trách nhiệm”
Lời nói của Bạch Tử Đồng làm Tống Dật Hiên nhàn nhạt nói: ‘Bây giờ không phải lúc nói ai đúng ai sai, tôi chỉ muốn biết, khi nào cô ấy có thể tỉnh lại?
Tỉnh rồi sẽ không có vấn đề gì nữa đúng không?”
Nghe Tống Dật Hiên hỏi vậy, Bạch Tử Đồng thấp giọng nói: “Không nhất định, cô ấy tùy thời tùy lúc đều gặp nguy hiểm, nhưng mà cần phải chăm sóc thật tốt.
Mấy hôm nay cô ấy vô cùng yếu ớt, không thích hợp ăn cơm, tốt nhất ngày mai sau khi tỉnh lại, có thể đỡ cô ấy xuống đất đi mọt chút, sau đó ăn chút thức ăn lỏng, không thể ăn quá nhiều”
“Được, tôi sẽ chú ý!”
Lam Tử Thất vội vàng đồng ý.
Bạch Tử Đồng còn muốn nói gì đó, cuối cùng cũng không mở miệng.
Cô đi ra ngoài, bước chân ít nhiều có chút nặng nề.
Tống Dật Hiên nhìn Lam Tử Thất và Thẩm Hạ Lan, thấp giọng nói: “Tôi ra ngoài, ở ghế dài bên ngoài.
Mới vừa rồi là tôi không đúng, tôi không nên đi vệ sinh, lúc đi qua Tống Khinh Dao tôi cũng không ngờ là cô ta đến giết Hạ Lan, cho nên cô cũng không phải tự trách.
Nếu như mệt thì ngủ một lúc, gọi tôi vào là được. Tôi sẽ luôn ở bên ngoài, lần này đảm bảo không rời khỏi chỗ: Nói xong, Tống Dật Hiên trực tiếp đứng dậy ra ngoài.
Thật ra anh ta cũng thật sự muốn ở lại, nhưng mà anh ta cũng biết Lam Tử Thất nói đúng.
Giữa anh ta và Thẩm Hạ Lan chỉ là bạn bè, không phải người yêu, càng không phải vợ chồng, có rất nhiều chuyện, anh ta không tiện làm, đặc biệt là mấy chuyện liên quan đến phụ nữ.
Lúc đi đến cửa, Tống Dật Hiên hơi dừng một chút, không quay đầu lại, nói: ‘Mặc dù cô ấy hôm mê, nhưng mà thời gian hành kinh của phụ nữ nên có cô ấy hẳn cũng sẽ có, vừa rồi hình như tôi thấy trên giường có chút máu tươi. Nếu cô tiện thì giúp cô ấy thay một chút”
Nói xong, Tống Dật Hiên trực tiếp mở cửa đi ra ngoài.
Lam Tử Thất hơi sững sờ, lúc này mới hiểu được Tống Dật Hiên nói cái gì.
Cô ta có chút áy náy.
Nửa đêm rạng sáng là thời điểm con người buồn ngủ nhất, cô ta cố gắng để mình không ngủ, ngược lại lại quên thay băng vệ sinh cho Thẩm Hạ Lan, lúc này bị Tống Dật Hiên nhắc nhở như vậy, Lam Tử Thất cảm thấy rất áy náy.
Cô ta là một người con gái, lại còn là chị em tốt với Thẩm Hạ Lan, thế mà còn không cẩn thận bằng một người dàn ông như Tống Dật Hiên vậy.
Không thể không nói, Tống Dật Hiên đối xử với chuyện của Thẩm Hạ Lan, thật sự làm Lam Tử Thất lau mắt mà nhìn, thậm chỉ cảm thấy nếu như là anh ta ở bên cạnh Thẩm Hạ Lan, có lẽ Thẩm Hạ Lan sẽ không trải qua nhiều kiếp nạn như vậy.
Lại thêm bây giờ Diệp Ân Tuấn bặt vô âm tính, trong lòng Lam Tử Thất thật ra là thất vọng với Diệp Ân Tuấn.
Cô ta nhanh chóng thay băng vệ sinh cho Thẩm Hạ Lan, phát hiện quả nhiên là cô đã tràn.
Lam Tử Thất nhanh chóng dọn dẹp cho Thẩm Hạ Lan, lại đổi một cái ga giường, lúc này mới ngồi xuống.
Xuyên qua cửa sổ thủy tỉnh nhìn ra bên ngoài, Tống Dật Hiên ngồi trên ghế dài không biết đang suy nghĩ gì, nhưng mà ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn về phía này, thái độ lo lắng này làm Lam Tử Thất ít nhiều có chút vui mừng và bội phục.
Thời gian còn lại thì hữu kinh vô hiểm, mà Thẩm Hạ Lan cũng vô cùng yên tĩnh.
Lúc bầu trời dần đần chuyển màu sáng bạc, Lam Tử Thất vặn bả vai đau nhức, đứng lên.
Cô ta nhìn thấy Tống Dật Hiên bên ngoài vẫn như là một tác phẩm điêu khác ngồi chỗ đó, thật sự không nhúc nhích, cũng không đi đâu.
Lam Tử Thất rót một cốc nước ấm đưa ra ngoài.
“Này, uống một cốc nước ấm người đi”
“Hạ Lan thế nào rồi?”
Tống Dật Hiên vẫn là lo lắng cho Thẩm Hạ Lan “Tất cả đều bình thường, chỉ đợi lát nữa bác sĩ Bạch đến kiểm tra một chút.”
Trong lòng Lam Tử Thất cũng bất an.
“Cô vào đi thôi, bên kia Hạ Lan không tách khỏi cô được.”
Tống Dật Hiên cầm cốc uống một hớp nước ấm, sau đó vẫn xem chừng bốn phía.
Lam Tử Thất đi vào phòng ICU.
Không lâu sau, Bạch Tửu Đồng đã đến.
Cô làm kiểm tra toàn thân cho Thẩm Hạ Lan, tạm thời không còn nguy hiểm gì nữa, mới cho người đẩy Thẩm Hạ Lan vào phòng chăm sóc đặc biệt.
Sau khi đến phòng bệnh, Hoắc Chấn Đình và bà cụ Diệp cũng đến, mỗi người đều mang theo một ít thức ăn, có cho Lam Tử Thất và Tống Dật Hiên, có cho Thẩm Hạ Lan.
Nhìn thấy dáng vẻ Tống Dật Hiên bị thương, Hoắc Chấn Đình khẽ nhíu mày.
“Tối hôm qua xảy ra chuyện gì?”
“Không có gì, có chút mệt, không cẩn thận vấp ngã, đúng lúc động vào vai, rách da một chút, đây cũng đúng lúc là bệnh viện, thuận tiện băng bó lại.
Tống Dật Hiên không sao cả nói.
Bây giờ chuyện của Tống Khinh Dao anh ta cũng không muốn nhà họ Hoắc và nhà họ Diệp nhúng tay.
Hoắc Chấn Đình thấy vẻ không sao cả của anh †a không khỏi nhìn về phía Lam Tử Thất.
“Anh ta thật sự tự mình ngã sấp?”
Lam Tử Thất vội vàng gật đầu nói: “Có thể là cậu Tống quá mệt nhọc, lúc tỉnh dậy không cẩn thận, đập vào một bên kệ”
Nghe thấy Lam Tử Thất cũng nói như vậy, Hoắc.
Chấn Đình cũng không nói gì nữa, mà bà cụ diệp chỉ là nhìn nhìn Tống Dật Hiên, không hỏi gì cả.
“Hạ Lan không sao chứ?”
“Không sao. Bà cụ Diệp, Minh Triết đâu? Một mình ở nhà sao?”
Lam Tử Thất vô cùng lo lắng cho thẩm Minh Triết.
Bà cụ Diệp gật nhẹ đầu nói: “Đúng thế, đứa bé này hôm qua có thể là bị dọa đến, nhiễm phong hàn, sáng sớm hôm nay dậy có hơi phát sốt, nên bà không cho nó đến. Bà tự mình nấu ít cháo, lát nữa Hạ Lann tỉnh cũng dế uống. Tử Thất, bà biết đêm qua con vất vả rồi, vốn định đến thay cho con, nhưng mà Minh Triết bị bệnh, bà…”
“Không sao đâu, bà, con ứng phó được. Vẫn là Minh Triết quan trọng hơn, ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì”
Lam Tử Thất vẫn vô cùng lo lắng cho Thẩm Minh Triết.
“Bà đã mời người chăm sóc đặc biệt, lát nữa sẽ đến chăm sóc với con. Bà cũng cho bệnh viện kê thêm giường, nếu con mệt thì đi vào đó một lúc. Bà biết, đổi thành người khác đến chăm sóc Hạ Lan, con cũng lo lắng, bà cũng lo lắng, cho nên đành làm phiền con.
Lời nói của bà cụ Diệp làm Lam Tử Thất lắc đầu.
Chăm sóc Thẩm Hạ Lan, cô ta cam tâm tình nguyện.
Hoắc Chấn Đình nhìn nhìn Thẩm Hạ Lan, thấy cô vẫn chưa tỉnh lại, nói với Tống Dật Hiên: “Cậu đi về nghỉ ngơi đi, hôm nay tôi ở bên ngoài canh, yên tâm, tôi sẽ bảo vệ cô ấy: Tống Dật Hiên cũng không nói thêm nữa, gật nhẹ đầu, nói với Lam Tử Thất: “Có chuyện gì gọi điện cho tôi”
“Được.”
Trải qua chuyện ngày hôm qua, thái độ của Lam Tử Thất đối với Tống Dật Hiên đã khá hơn nhiều.
“Đúng rồi, Tống Đình đâu?”
Bà cụ Diệp phát hiện không có Tống Đình, không khỏi hỏi một câu.
Lam Tử Thất vội vàng nói: “Anh ấy về thay bộ đồ, hơn nữa dọn dẹp mấy thứ đồ cần thiết của Hạ Lan đến. Con ở đây không đi được, chỉ có thể để anh ấy về một chuyến”
Nghe Lam Tử Thất nói như vậy, bà cụ Diệp cũng không nói gì nữa.
Lại ở một lúc, bà cụ Diệp lo lắng cho bệnh tình của Thẩm Minh Triết, rời đi. Bà mời người chăm sóc đặc biệt đến, cùng với Lam Tử Thất chăm sóc Thẩm Hạ Lan.
Tống Dật Hiên cũng đi.
Hoắc Chấn Đình ở bên ngoài xem chừng.
Lúc Lam Tử Thất quay lại phòng bệnh, phát hiện Thẩm Hạ Lan tỉnh.
€ô có thể trong nhất thời không phản ứng được mình đang ở đâu, hai mắt nhìn chằm chằm vào trần nhà, không nói một lời “Hạ Lan, cậu tỉnh rồi?”
Lam Tử Thất vô cùng ngạc nhiên mừng rỡ.
Thẩm Hạ Lan nhìn cô ta, cảm thấy cả người đau nhức dứ dội, dường như chỗ nào cũng đau.
“Tử Thất?”
Cô mở miệng, cảm thấy cuống họng như bị dao cắt qua, đau rát.
“Cậu trước đừng nói chuyện, tớ nhuận giọng cho cậu trước. bác sĩ Bạch nói, cậu không thể uống quá nhiều nước, uống một hớp nhỏ là tổ rồi có được không?”
Lam Tử Thất cẩn cẩn thận thận hỏi.
Thẩm Hạ Lan gật nhẹ đầu theo bản năng.
Người chăm sóc đặc biệt muốn ra tay, Lam Tử Thất lại trực tiếp làm thay.
Cô ta hầu hạ Thẩm Hạ Lan uống chút nước, nhìn thấy Thẩm Hạ Lan có chút tinh thần, rồi mới gọi người chăm sóc đặc biệt: “Cô đến phòng làm việc xem có bác sĩ Bạch không? Nếu như có, gọi bác sĩ Bạch đến đây một chuyến, nói Hạ Lan tỉnh rồi.”
“Vâng!”
Người chăm sóc đặc biệt nói xong thì đi ra ngoài.
Cuối cùng Thẩm Hạ Lan cũng có chút ấn tượng.
Cô còn nhớ rõ trước lúc hôn mê có người gọi tên mình, giọng của người kia vô cùng quen thuộc, quen đến mức lúc ấy cô cảm thấy vô cùng yên tâm.
“Ân Tuấn dâu? Ân Tuấn đi đâu rồi?”
Thẩm Hạ Lan nhìn Lam Tử Thất, đáy mắt ngập tràn kỳ vọng.