“Con chắc chắn?”
Diệp Ân Tuấn có hơi ngạc nhiên, có điều cũng không có quá bất ngờ.
Diệp Tranh gật đầu, nói: “Con rất chắc chắn và khẳng định. Con không cần suất này nữa. Không làm quân y con có thể làm bác sĩ, chỉ cần y thuật của con giỏi, ở đâu cũng là một nhân tài.”
“Cái thằng nhóc này!”
Lời phía sau Diệp Ân Tuấn không có, nhưng lại rất thâm ý.
Diệp Tranh nghe không hiểu, nhưng lại cảm thấy trong lòng thoải mái hơn nhiều, thư thái hơn nhiều.
Một nhóm người sau khi lên xe chạy tới mộ của Diệp Nam Phương.
Nơi này đã được Diệp Ân Tuấn tìm người xây thành nghĩa trang, mua cả mảnh đất, cho nên nơi này là nghĩa trang tư nhân của nhà họ Diệp.
Sau khi Diệp Tranh đến đây tâm trạng có hơi nặng nề, có điều cũng chỉ nặng nề.
Ấn tượng mà Diệp Nam Phương cho cậu bé chỉ có sự chung đụng của mấy tháng đó, nhưng người đó lại không phải là ba ruột của cậu bé.
Cho nên đối với người ba này, Diệp Tranh không biết nên tình cảm gì để nhìn nhận.
Diệp Ân Tuấn nắm tay của Diệp Tranh đi tới.
Diệp Nam Phương trên ảnh còn rất trẻ, dáng vẻ mặc quân phục mỉm cười khiến trong lòng Diệp Tranh hơi xót xa, mắt bỗng chốc đỏ lên.
“Ba.”
Giọng nói của Diệp Tranh rất nhỏ, nhỏ tới mức khiến người ta nghe không rõ.
Diệp Ân Tuấn nhìn bia mộ trước mắt, trong lòng cũng khá phức tạp.
“Nam Phương, anh dẫn Diệp Tranh đến gặp em. Không biết em ở dưới như thế nào, anh và tụi nhỏ đều khá tốt, em đừng lo lắng.”
Thẩm Hạ Lan đứng ở một bên, không nói cái gì.
Cô nhìn cây tùng ở xung quanh, xum xuê, lại nhìn phong thủy của nơi này, trước thoáng sau tựa, là một nơi có phong thủy rất tốt.
“Nghê Nghê, mẹ dẫn con đi xung quanh.”
Thẩm Hạ Lan biết Diệp Ân Tuấn và Diệp Tranh chắc chắn có rất nhiều lời muốn nói với Diệp Nam Phương, cô trực tiếp dẫn Diệp Nghê Nghê đi.
“Dạ.”
Diệp Nghê Nghê ngoan ngoãn đưa tay cho Thẩm Hạ Lan, sau đó cùng Thẩm Hạ Lan đi dọc theo bậc thang đi tới một chỗ khác.
“Mẹ, mẹ nói chú nếu như còn sống, bây giờ sẽ như thế nào?”
Diệp Nghê Nghê ngẩng đầu, đôi mắt to trong trẻo đó nhìn Thẩm Hạ Lan hỏi.
Thẩm Hạ Lan hơi sững người, nói: “Mẹ cũng không biết, trên thế giới này đâu có nhiều nếu như vậy chứ.”
Diệp Nghê Nghê gật đầu, thấp giọng nói: “Con cảm thấy ba rất tội nghiệp. Chú không còn rồi, cô lại biến thành như kia. Ông bà nội cũng đều không còn nữa, bên cạnh ba chỉ có chúng ta. Mẹ, con sau này nhất định sẽ yêu ba thật nhiều. Mẹ đừng ghen có được không?”
Thẩm Hạ Lan bỗng buồn bực rồi.