Lam Tử Thất là trưng một mặt tích cực nhất của mình với người nhà. Người nhà chính là động lực để cô kiên trì bước tiếp. Cô không có lên tiếng, mà tiếp tục bôi thuốc cho Lam Tử Thất. Lam Dũng nghe thấy giọng của Lam Tử Thất thì thở phào nhẹ nhõm. “Chị, điện thoại của chị gọi mãi mà không được, em và chị Hạ Lan đều rất lo lắng, đúng rồi, chị Hạ Lan qua đó rồi sao?” “Ở bên cạnh chị” Lam Tử Thất khẽ mỉm cười nói: “Em tìm chị có chuyện gì?” “Chị Hạ Lan nói đã liên lạc được với Nhất Đao Quốc Tế Tiêu Niệm Vi rồi, kêu em tới thành phố B một chuyển. Chị, em đi không?”
“Đi, tại sao không đi?
Lam Tử Thất lúc này lấy lại tinh thần.
“Lam Dũng, em nghe rõ cho chị, mặc kệ tốn bao nhiêu, em đều phải chữa khỏi chân của em cho chị. Cho dù chỉ có một tia hy vọng cũng không được từ bỏ. Chỉ là tới thành phố B, chị khả năng không đi cùng em được.”
Lời này của Lam Tử Thất nói với sự bất lực.
Cô phải làm việc, phải kiếm tiền, phải đóng viện phí cho ba và Tống Đình, giấy giục đóng tiền xuất hiện hằng ngày, cô không đi được.
Lam Dũng tự nhiên biết tình trạng của Lam Tử Thất, anh ta thấp giọng nói: “Em và chị Hạ Lan đi là được. Chị, chị tạm thời chịu khổ một chút, đợi em chữa khỏi chân, đổi lại em tới bảo vệ chị và người nhà”
“Được.” Mũi của Lam Tử Thất có hơi cay cay, mắt hơi đỏ hoe. “Chị đợi em bình an trở về” Lam Tử Thất sau khi cúp máy, trực tiếp quay người ôm lấy Thẩm Hạ Lan, nước mắt nóng hổi cuối cùng cũng rơi xuống. “Cảm ơn cậu, Hạ Lan, cảm ơn cậu” Cô vốn không phải là một cô gái yếu đuối, nhưng những chuyện này cộng lại, cô thật sự đã nhịn rất lâu rồi. Hiện nay giống như tìm được một nơi phát tiết, nước mắt lăn dài trên gò má.
Thẩm Hạ Lan vỗ nhẹ lưng của Lam Tử Thất, dịu dàng nói: “Sẽ qua thôi, tất cả mọi chuyện đều sẽ qua thôi. Trên con đường phía trước cho dù đầy chông gai, cũng có tớ đồng hành cùng cậu. Cậu yên tâm giao Lam Dũng cho tớ, tớ sẽ đưa em ấy khỏe mạnh trở về”
“Ừm.”
Lam Tử Thất gật đầu nói: “Đại ân không nói lời cảm kích, chỉ cần Lam Dũng có thể chữa khỏi, cái mạng này của tớ đều giao cho cậu.”
“Tớ cần mạng của cậu làm cái gì? Tớ chỉ cần cậu sống thật tốt, sau này chị em chúng ta ở Hải Thành hô mưa gọi gió, rung chuyển trời đất, không phải sẽ đều vui sao?”
Nghe thấy Thẩm Hạ Lan nói như vậy, Lam Tử Thất lập tức phì cười.
“Cậu tưởng cậu đang đóng phim à?” “Bạn thân của tớ sau này chính là người sẽ trở thành ngôi sao lớn, tớ tự nhiên phải bắt đầu học mấy lời này từ bây giờ”
Thẩm Hạ Lan khẽ mỉm cười nói đùa với Lam Tử Thất. Lam Tử Thất biết, Thẩm Hạ Lan là an ủi cô, có điều cô vẫn gật đầu nói: “Được, sau này cũng khiến trời đất rung chuyển”
Tay của hai người nắm chặt vào nhau. Lam Tử Thất muốn tới bệnh viện chăm sóc Tống Đình và ba Lam, tự nhiên không thể đi tiễn Lam Dũng. Thẩm Hạ Lan
nói chuyện này với Diệp Ân Tuấn rồi, Diệp Ân Tuấn đặc biệt cử người dùng trực thăng đưa bọn họ tới đó.
Thẩm Hạ Lan luôn cho rằng Diệp Ân Tuấn sẽ để người khác làm, nhưng không ngờ là Diệp Ân Tuấn tự mình điều khiển trực thăng, cô nhất thời có hơi sững sờ.
“Anh cũng tới thành phố B sao?” “Sao vậy? Không được sao? Em bây giờ mang bụng bầu chạy khắp nơi, anh không yên tâm, anh bất cứ lúc nào cũng phải đi theo em mới được.”
Nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói như vậy, Thẩm Hạ Lan rất nghẹn lời.
“Anh không làm việc sao? Em và các con ăn cái gì?”