CHƯƠNG 372: CÓ NGƯỜI BẮT NẠT EM, ANH CÓ QUẢN HAY KHÔNG
Giấc ngủ này, Thẩm Hạ Lan ngủ rất thoải mái, trong hô hấp đều là hơi thở của Diệp Ân Tuấn, dường như anh vẫn luôn bên cạnh cô. loại cảm giác an tâm đó khiến cô cảm thấy rất bình yên.
Đợi đến khi cô mở mắt đã thấy Tiêu Ái cười tủm tỉm nhìn bọn họ, khiến Thẩm Hạ Lan cảm thấy hơi ngượng ngùng.
“Mẹ, mẹ đã tỉnh tại sao không gọi con dậy chứ?”
Thẩm Hạ Lan vôi lẻo ra khỏi vòng ôm của Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn lắc lắc cánh tay đau nhức của mình nói: “Em ngủ y như heo con vậy, nên mẹ không đành lòng đánh thức em. Yên tâm đi, thím Hoàng đã mang đồ tới, mẹ đã ăn cơm xong, còn phần em một ít đấy, em mau vào ăn đi”
Nghe Diệp Ân Tuấn nói vậy, Thẩm Hạ Lan càng ngượng ngùng.
“Sao anh cũng không đánh thức em?”
“Sợ cái gì, đều là người trong nhà, em còn sợ ai chê cười em hay sao? Huống hồ mấy ngày nay em cũng mệt rồi, ngủ thêm một lát cũng không có việc gì, không phải ở đây còn có anh sao?”
Diệp Ân Tuấn khiến Thẩm Hạ Lan cảm thấy được an ủi.
Tiêu Ái nghe thấy Diệp Ân Tuấn gọi mình là mẹ như Thẩm Hạ Lan, không khỏi có chút cao hứng.
“Hai con đều đi ăn cái gì đi, mẹ không yếu ớt như vậy đâu”
“Mẹ, mẹ xem TV nhé”
Thẩm Hạ Lan vội mở TY ra, sau đó kéo Diệp Ân Tuấn đi vào buồng trong.
Diệp Ân Tuấn thấy hai má cô đỏ bừng, cười nói: “Da mặt em càng ngày càng mỏng, nhưng như thế nào.
cho phải?”
“Ai cần anh lo.”
Thẩm Hạ Lan hờn dỗi trừng mắt liếc anh một cái, sau đó mở hộp cơm ra, nhìn thấy toàn đồ ăn mình thích ăn, hơn nữa cũng chưa bị động đũa, không khỏi ngơ ngác.
“Không phải nói mẹ đã ăn rồi sao? Làm sao.
những đồ ăn này hình như vẫn còn nguyên vẹn thế?”
“Tất nhiên, mẹ đã ăn rồi, bác sĩ nói hiện mẹ không thể ăn dầu mỡ, nên những đồ ăn này đều là mẹ chồng em bảo thím Hoàng làm cho em đấy”
Diệp Ân Tuấn nói như vậy, khiến Thẩm Hạ Lan cảm thấy trong lòng rất ấm áp.
“Sao có thể để mẹ hao tâm tổn trí như thế chứ?”
“Bà quan tâm em, lo lắng em, nói em phải ăn no, nghỉ ngơi tốt, mới có thể chăm sóc tốt cho bệnh nhân.
Đừng khách khí, mẹ chồng em dặn dò làm, em ăn là được rồi”
Diệp Ân Tuấn cũng không muốn nhìn thấy dáng vẻ nước mắt rưng rưng này của Thẩm Hạ Lan, trực tiếp mở miệng.
“Anh cũng ăn đi”
Thẩm Hạ Lan đưa đũa cho Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn không ăn nhiều, cũng rất chậm, trên cơ bản đều đang nhìn Thẩm Hạ Lan ăn.
Sau khí ăn xong, Thẩm-Hạ Lan cảm.thấy bụng căng lên vì no.
“Vấn là thím Hoàng nấu cơm ngon”
“Em không có lương tâm, chẳng lẽ anh nấu cơm không ngon sao?”
Diệp Ân Tuấn cảm thấy hơi ghen.
Thẩm Hạ Lan mỉm cười nói: “Nào có ai tự mình khen mình chứ?”
“Hết cách rồi, em không khích lệ anh, anh cũng không được tự khen mình một chút sao? Nếu không anh cảm thấy rất khó chịu”
“Ngây thơ”
Thẩm Hạ Lan thu dọn đồ vật lại, nhưng khi định đi rửa lại bị Diệp Ân Tuấn ngăn lại.
“Để anh rửa, ở đây ít nước nóng, cơ thể em không nên chạm nước lạnh nhiều”
Nói xong, anh thu bát đũa lại.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy khá cảm động.
“Em cũng đâu còn là trẻ con phải không? Huống hồ đâu có người đàn ông nào ngày ngày quanh quẩn phòng bếp chứ? Bát đũa này rất dầu mỡ, cứ để em rửa đi”
“Em đừng tranh với anh; đàn ông quanh quẩn phòng bếp thì sao? Anh sẵn lòng rửa bát nấu canh cho.
người anh yêu; Hơn nữa em cũng nói, cái này rất dầu mỡ, em cũng đừng sờ vào. Tay bà xã anh phải xinh đẹp, dùng để thưởng thức và vui chơi là được”
Dứt lời, Diệp Ân Tuấn không cho Thẩm Hạ Lan bất cứ cơ hội nào, cầm bát đũa đi ra.
Thẩm Hạ Lan mỉm cười, lại nhìn tay mình một chút, bây giờ mũm mĩm toàn thịt.
Đôi tay vừa nhỏ vừa mập như vậy, còn làm sao.
thưởng thức và vui chơi?
Cô lắc đầu, đi ra khỏi buồng trong.
Thấy cô đi ra, Tiêu Ái cười nói: “Ân Tuấn đối với con rất tốt”
“Vâng, ông trời ban ân cho con”
Thẩm Hạ Lan không hề che giấu sự yêu thích của mình đối với Diệp Ân Tuấn.
Tiêu Ái cười nói: “Cũng không thể lúc nào cũng bắt nạt người ta, phải ngoan ngoãn, biết không?”
“Con biết rồi, bây giờ mẹ cảm thấy thế nào?”
“Tốt hơn nhiều rồi”
Có Thẩm Hạ Lan bên cạnh, tinh thần Tiêu Ái thật không tệ.
Thẩm Hạ Lan thấp giọng nói: “Tối nay con phải trở về một chuyến, có lẽ Âu Tuấn cũng đi cùng con, đến lúc đó một mình mẹ không sao chứ? Hay là con mời cho mẹ một hộ lý, sáng sớm mai con lại đến”, Tiêu Ái hơi sững sờ, nhưng nhớ tới trong nhà Thẩm Hạ Lan còn có con nhỏ, không khỏi khẽ gật đầu nói: “Mẹ không sao mà, chỉ là cơ thể hơi suy nhược, mời hộ lý cũng tốt, con và Ân Tuấn hãy trở về nghỉ ngơi thật tốt, cũng không cần vào sớm với mẹ đâu, mẹ thật không sao”
“Cảm ơn mẹ”
“Đứa bé ngốc này, con nói cái gì đó.”
Tiêu Ái cảm thấy Thẩm Hạ Lan hiểu chuyện hơn Dư Khinh Hồng nhiều.
Hai người lại trò chuyện một lúc thì Diệp Ân Tuấn trở lại.
Trên tay anh ướt sũng, Thẩm Hạ Lan vội lấy khăn mặt ra đưa tới.
“Được rồi, hay là để em lau cho anh nhé”
Cô đứng thẳng dậy, giống chăm sóc trẻ con, lau sạch tay cho Diệp Ân Tuấn, nhìn khóe môi Diệp Ân Tuấn hơi nhếch lên.
Nhìn thấy bọn trẻ ân ái như thế, cuối cùng Tiêu Ái cũng yên tâm rồi.
“Được rồi, không phải nói:phải trở về sao? Giờ hãy đi đi thôi, đừng ở chỗ mẹ mà show ân ái nữa, ném thức ăn cho chó, bắt nạt mẹ một mình cô đơn à?”
Nghe Tiêu Ái nói như vậy, mặt Thẩm Hạ Lan lại đỏ lên.
“Mẹ, mẹ nói cái gì đó? Nếu mẹ cảm thấy cô đơn, ngày mai con sẽ đưa mẹ lên trang Web hẹn hò, đến lúc đó bảo đảm mẹ muốn kiểu người gì cũng có.”
“Con dám!”
Mặt Tiêu Ái đỏ bừng.
Đứa bé này nói năng chẳng hề kiêng dè gì cả.
Thẩm Hạ Lan cười vui vẻ.
Phòng bệnh bỗng chốc tiếng cười nói rộn vang.
Dư Khinh Hồng đứng ở hành lang, nghe tiếng cười vui vẻ bên trong, hai bàn tay nắm chặt lại.
Cô ta cũng là con gái của Tiêu Ái, tại sao trước nay Tiêu Ái chưa từng đối với cô ta tốt như vậy?
Cô ta chỉ muốn chút xíu tình yêu của bà, tại sao.
bà không cho?
Gương mặt Dư Khinh Hồng trở nên hơi dữ tợn, cô ta thấy những tiếng cười kia càng chói tai hơn, khiến cô ta có chút không chịu nổi.
Gô ta dứt khoát quay người chạy ra, khi quay về gặp phải Hoắc Chấn Đình.
“Đã đi đâu thế?”
Hoắc Chấn Đình canh giữ cô ta như canh giữ phạm nhân, khiến Dư Khinh Hồng cảm thấy rất khó chịu, nhưng không dám phản kháng, dù sao Hoắc Chấn Đình động một ngón tay cũng có thể bóp chết cô ta.
“Ra ngoài tản bộ”
Âm thanh Dư Khinh Hồng rất nhỏ, cố hết sức.
duy trì hình tượng một cô gái ngây thơ nhu nhược.
Hoắc Chấn Đình không có cảm tình với cô ta nên tất nhiên giọng điệu cũng không tốt lắm.
“Không có chuyện đừng chạy loạn khắp nơi, ngộ nhỡ va chạm ai, trở về bà cụ đau lòng vài ngày, nếu cô.
thật thương bà cụ, thì hãy yên tĩnh một chút, nghỉ ngơi sớm một chút, sớm xuất viện về nhà một chút.
“Dạ”
Dư Khinh Hồng vô cùng tức giận, nhưng vì cúi đầu, nên không ai nhìn thấy ánh mắt cô ta lúc này.
Hoắc Chấn Đình thấy cô ta giả vờ giả vịt như thế thì càng cảm thấy tức tối, vội vàng đẩy xe lăn ra.
“Canh chừng cô Dư thật kỹ, nếu còn để nó chạy loạn khắp nơi, tôi sẽ đánh gãy chân các người”
Hoắc Chấn Đình nói lời này rất nghiêm khắc, cũng không biết là nói cho vệ sĩ nghe, hay là nói cho Dư Khinh Hồng nghe.
Dư Khinh Hồng giận đữ khép cửa phòng lại, ngồi ở trên giường phụng phịu.
Hoắc Chấn Đình sắp xếp-vệ sĩ cho cô ta, nói hay là để bảo vệ cô ta, nhưng Dữ Khinh Hồng biết, thật ra Hoắc Chấn Đình muốn giám thị; khống chế cô ta.
Rốt cuộc, một cô gái yếu đuối như cô ta phải làm sao mới có thể thoát khỏi giám thị của vệ sĩ chứ?
Dư Khinh Hồng nhíu mày, đột nhiên nghĩ đến một người.
Cô ta vội vàng gọi điện thoại cho Mike..
“Mike, anh còn ở Hải Thành không?”
Đến Hải Thành lâu như vậy, Mike gần như bị Dư Khinh Hồng quên lãng, bây giờ đột nhiên nhận được điện thoại của Dư Khinh Hồng, Mike tự nhiên lại có chút hoảng hốt.
“Khinh Hồng?”
“Là em, nếu không anh còn tưởng rằng là ai?
Thế nào? Mới một tháng không liên lạc với anh mà anh đã không nhận ra em rồi ư? Anh không thương em nữa sao? Trước kia, không phải anh đã nói anh sẽ không để người ta bắt nạt em sao, giờ có người bắt nạt em, anh có quản hay không?”
Cuối cùng Dư Khinh Hồng bật khóc nức nở.
Nghe có người bắt nạt Dư Khinh Hồng, Mike lập tức nổi giận.
“Ai dám bắt nạt em/em hãy nói.cho anh, anh sẽ trừng trị kẻ đó”
“Có phải nhà họ Hoắc không?”
Dư Khinh Hồng vừa nghẹn ngào vừa nói: “Bà cụ Hoắc đối với-em rất tốt, bà cụ Hoắc muốn-nhận em làm cháu gái, nhưng mà chứ nhỏ nhà họ Hoắc không thích, sức khỏe em không tốt lắm, đến bệnh viện kiểm tra một chút, ông ta đã kêu vệ sĩ giam lỏng em. Mike, anh mau tới mau cứu em đi, một cô gái yếu đuối như em, sao có thể đối phó được hai vệ sĩ này chứ? Em nghe bọn họ nói, ban đêm định làm gì đó với em, em sợ lắm”
Nghe Dư Khinh Hồng nói như vậy, Mike bị kích động.
“Bọn họ định làm gì em?”
“Còn có thể làm gì? Em cũng không phải cô chủ nhà họ Hoắc, chỉ là bà cụ thích em thôi, nói cho cùng, người đang nắm quyền của nhà họ Hoắc vẫn là chú nhỏ nhà họ Hoắc. Ngay cả bà cụ cũng bị ông ta đưa về nhà, không cho em và bà cụ tiếp xúc. Anh nói xem nếu em bị người ta phá hủy trong sạch, có phải bà cụ sẽ không thích em nữa hay không? Đến lúc đó em làm sao ngẩng đầu làm người chứ?”
Dư Khinh Hồng càng nói càng thương tâm, cuối cùng trực tiếp ôm điện thoại khóc hu hu.
Gô ta vừa khóc đã khiến Mike luống cuống.
“Em đừng khóc! Không phải còn có anh sao?
Em yên tâm, lát nữa anh đi bệnh viện cứu em ra, đúng rồi, em đang ở bệnh viện nào?”
Nghe Mike đồng ý, dù còn đang khóc, nhưng khóe môi Dư Khinh Hồng lại nhếch lên.
“Em đang ở bệnh viện nhãn dân số 1; phòng 208 Tầng 3”
“Anh biết rồi, chờ anh mười lăm phút, anh qua ngay đây.”
Nói xong Mike liền cúp điện thoại.
Dư Khinh Hồng nhìn điện thoại, cười lạnh một tiếng, dùng tay lau khô nước mắt.
Đàn ông rất dễ lợi dụng, chỉ cần cô ta vừa khóc, rơi hai giọt nước mắt, thì sẽ có người kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên liều lĩnh vì cô ta.
Cô ta hưởng thụ loại cảm giác này, nhưng lại nhớ tới Diệp Ân Tuấn.
Người đàn ông Diệp Ân Tuấn kia đúng là người đàn ông tốt hiếm có trên thế gian.
Nhưng lần nào đàn ông tốt cũng thuộc về Thẩm Hạ Lan.
Dựa vào cái gì chứ?
Rốt cuộc, Thẩm Hạ Lan có cái gì tốt?
Mọi người đều là phụ nữ, cô ta cũng không tin, cái Thẩm Hạ Lan có thể cho Diệp Ân Tuấn, cô ta không cho được? Chỉ cần trước tiên giải/quyết xong Tiêu Ái, lại để cho giữa Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn xảy ra chút vấn đề, như vậy cô ta-sẽ có cơ hội đúng không?
Dư Khinh Hồng vui vẻ nghĩ, sau đó cố hết sức đợi Mike đến.
Đã tìm được cứu binh, cũng biết thân thủ của Mike, tất nhiên Dư Khinh Hồng chẳng thèm để hai vệ sĩ ở cửa ở trong lòng.
Hoắc Chấn Đình muốn giam lỏng cô ta sao?
Đúng là năm mơi Dư Khinh Hồng cười lạnh một tiếng, ngã nằm xuống giường, giả bộ như hết sức yếu ớt. Mười phút sau, cô ta đột nhiên ôm bụng hô lên.
“Au ui, au, đau bụng chết mất! Có ai không!
Người đâu tới đây mau!”