Đôi mắt trong veo của Diệp Tranh nhìn chằm chằm vào Trương Linh, Trương Linh lại vẫn ngậm miệng không nói.
Thẩm Hạ Lan vô cùng lo lắng, cuối cùng thật sự không nhịn được, lúc này mới nóng nảy nói: “Ngay từ lúc mới bắt đầu mục tiêu của đối phương không phải là Tranh Tranh, đúng không? Bọn họ tiếp cận Tranh Tranh, giám sát Tranh Tranh, thậm chí dùng mạng của Tranh Tranh để uy hiếp bà, để bà làm cho bọn họ chuyện gì?”
"Không có, bọn họ chỉ bảo tôi yên tâm, đừng vội vàng, nói lúc nào cần dùng đến tôi thì sẽ đến tìm tôi. Các người luôn miệng nói sẽ chăm sóc tốt cho Tranh Tranh, nhưng không phải vẫn để người khác ẩn náu bên người nó sao?”
Cuối cùng Trương Linh cũng nói, nhưng lại mang theo một tia trách cứ và bất mãn. Vì liên quan đến thân phận của Diệp Ân Tuấn, Trương Linh không thể nói gì, nhưng bà ta là vì Diệp Tranh.
Bà ta không cho phép bất cứ kẻ nào đối phó với Diệp Tranh.
Nghe thấy Trương Linh nói như vậy, Thẩm Hạ Lan sửng sốt một chút, nhưng cũng đột nhiên hiểu ra điều gì đó.
"Trương Linh, ngày từ khi bắt đầu người mà bọn họ muốn đối phó cũng không phải Tranh Tranh, trên người Tranh Tranh không có bất cứ thứ gì bọn họ muốn, cho dù bọn họ muốn bắt cóc Tranh Tranh, có Diệp Ân Tuấn ở đây, có tôi ở đây, Tranh Tranh sẽ không xảy ra chuyện gì. Nếu như mục tiêu của bọn họ thật sự là Tranh Tranh, bọn họ đã sớm ra tay chứ không phải chờ cho đến tận bây giờ. Bà đang bị người khác lợi dụng!”
Thẩm Hạ Lan vội vàng lấy điện thoại di động ra, tâm trạng có chút sợ hãi, bàn tay cầm điện thoại di động của cô có chút run rẩy.
Trương Linh không hiểu rõ ý của Thẩm Hạ Lan, bà ta muốn mở miệng hỏi nhưng lại nghe được Thẩm Hạ Lan gọi điện thoại cho Diệp Ân Tuấn, vội vàng nói: “Mục tiêu của đối phương là anh cả Trạm!”
"Anh biết rồi, cũng đã thông báo cho anh cả Trạm, đáng tiếc là chúng ta vẫn chậm một bước! Điện thoại của anh cả Trạm không ai nghe máy, em cũng biết, tín hiệu bên kia đã bị chặn, cho nên Hạ Lan, anh đi qua đó trước một chuyến, bên này của em có ổn không?”
Giọng điệu của Diệp Ân Tuấn cũng mang theo một chút sốt ruột và lo lắng.
"Em ổn, anh đi đi, nhớ chú ý an toàn."
Trái tim Thẩm Hạ Lan rối bời một mảnh, nhưng cô biết vào lúc này không thể loạn, vì Diệp Nghê Nghê vẫn còn đang ở chỗ Trạm Dực.
Vừa nghĩ tới đến việc con gái bảo bối của mình không biết sẽ thế nào, trái tim Thẩm Hạ Lan liền vô cùng lo lắng khó chịu.
Đến ngay cả Trương Linh ở bên cạnh cũng cảm nhận được điều gì đó.
"Mợ chủ, cô đây là..."
"Bà vẫn chưa hiểu rõ sao? Trương Linh, đối phương lấy Tranh Tranh làm ngòi nổ, sợ bà giúp chúng tôi, nhưng trên thực tế bọn họ không phải giám sát Tranh Tranh, mà là lợi dụng Tranh Tranh và mối quan hệ của chúng tôi để tìm nơi ở của Trạm Dực. Bà là người của Trương Gia Trại, nếu như bà giúp chúng tôi, xác suất thành công của bọn họ rất nhỏ, nhưng nếu như bà án binh bất động, như vậy bọn họ có thể mượn việc chúng tôi chưa quen thuộc vị trí địa lý ở đây mà tìm người khác hỗ trợ, như vậy đương nhiên sẽ cho đối phương cơ hội, cũng có thể làm cho đối phương thuận lợi đánh vào nội bộ của chúng ta, đi theo bước chân của chúng ta để tìm được Trạm Dực. Bà đã bị lợi dụng!”
Thẩm Hạ Lan không muốn trách tội Trương Linh, dù sao bà ta cũng là vì Diệp Tranh, cũng bởi vì yêu thương Diệp Tranh, nhưng bây giờ trong lòng cô đang rất khó chịu và lo lắng.
Nếu Trạm Dực thật sự xảy ra chuyện, vậy thì Nghê Nghê sẽ thế nào?
Trương Linh ngây ngẩn cả người.
Bà ta nhìn Thẩm Hạ Lan, lại nhìn Diệp Tranh một chút, có chút phản ứng không kịp.