Diệp Nghê Nghê lại không quan tâm cô ta, trực tiếp đi ra ngoài.
Âm thanh đàn violin truyền tới từ biệt thự phía đối diện, tiếng đàn du dương mang đến cho người nghe một cảm giác thoải mái.
Diệp Nghê Nghê ngồi ở cửa ra vào, chống cằm, chân thì gõ theo nhịp cùng với tiết tấu của đối phương, thế mà nghe xong cả một khúc nhạc.
Đối phương lại đổi một bài hát vui vẻ, Diệp Nghê Nghê nghe thấy, khóe môi nâng lên.
Thật là hay quá đi.
Tiêu Hằng đàn xong hai bài rồi lại mở cửa sổ ra, muốn hít thở không khí, lại đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Diệp Nghê Nghê?
Cậu sợ là ánh mắt của mình xuất hiện ảo giác, dùng sức xoa xoa một hồi, lúc nhìn thấy thật sự là cô bé, Tiêu Hằng không thèm mang giày vào, chạy chân đất đi ra ngoài.
“Nghê Nghê!"
Cậu rất hiếm khi bộc lộ cảm xúc ra bên ngoài, lúc này, bộ dạng vui vẻ khi nhìn thấy Diệp Nghê Nghê làm cho người giúp việc bất ngờ.
“Cậu hai, cậu vẫn còn chưa mang giày kìa, cậu hai!”
Tiêu Hằng không nghe lọt tai một chữ nào của người giúp việc, cậu nhấc chân chạy về phía Diệp Nghê Nghê.
Hai nhà cách nhau một con đường.
Sau khi Diệp Nghê Nghê nghe xong thì đứng dậy, tâm trạng rất vui vẻ.
“Đi thôi, đi thôi, về nhà ăn cơm thôi, tiếng đàn violin thật là dễ nghe quá đi, một lát nữa tôi phải nói với mẹ là tôi cũng muốn học.”
Nói xong, Diệp Nghê Nghê quay người đi vào trong sân, người giúp việc đóng cửa lại.
Vất vả lắm Tiêu Hằng mới chạy đến nơi, cánh cửa phía đối diện lại đóng chặt.
Cậu vội vàng gõ cửa.
“Nghê Nghê, Nghê Nghê, là em đúng không?”
Tiếng gõ cửa của Tiêu Hằng đã thu hút người giúp việc.
Người giúp việc mở cửa ra, liền nhìn thấy Tiêu Hằng đi chân đất đứng ở cửa nhà của bọn họ, có chút nghi ngờ mà hỏi: “Cậu bé tìm ai vậy?”
“Tôi tìm Diệp Nghê Nghê.”
Bởi vì lúc nãy Tiêu Hằng chạy quá vội, hơi thở không ổn định.
Người giúp việc đã được dặn dò, vội vàng trầm mặc nói: “Diệp Nghê Nghê cái gì chứ? Chủ của chúng tôi họ Thẩm, cậu chủ nhỏ à, chỉ sợ là cậu đã nhận làm người rồi?”
Tiêu Hằng hơi bất ngờ.
Thẩm hả?
Cảm giác hào hứng dường như bị hiện thực đánh thức.
Đúng vậy đó, nhà của Diệp Nghê Nghê ở Hải Thành, làm sao có thể xuất hiện ở đây được?
Chẳng lẽ là do mình đã nhìn lầm?
Nhưng mà cô bé đó thật sự rất giống Diệp Nghê Nghê mà.
“Tôi xin lỗi, thất lễ rồi.”
Tiêu Hằng nói lời xin lỗi, thất hồn lạc phách xoay người sang chỗ khác.
Lòng bàn chân của cậu bị mài mỏng, rịn ra vết máu, người giúp việc thấy vậy thì có chút không đành lòng.