“Tôi đi đâu tìm chứng cứ chứ?”
Trần Oánh Oánh thật sự khóc không ra nước mắt.
Diệp Ân Tuấn lại cười lạnh nói: “Không có chứng cứ thì chết, cô chọn như nhau.”
“Tôi... tôi có thể rời khỏi đây tìm chứng cứ không?”
Trần Oánh Oánh cẩn thận nhìn Diệp Ân Tuấn, trong lòng rất thấp thỏm.
Không ngờ Diệp Ân Tuấn lại gật đầu, hờ hững nói: “Thời gian 3 ngày, 3 ngày nếu như không tìm được chứng cứ, mặc kệ cô ở đâu, tôi đều sẽ tìm được cô. Đừng nghi ngờ năng lực của tôi.”
Trần Oánh Oánh lại muốn khóc rồi.
Cô sao lại chọc giận một vị sát thần như vậy chứ.
“Với cơ thể tôi bây giờ, anh cảm thấy trong ba ngày có thể đi lại bình thường được sao? Đừng nói tìm chứng cứ, tôi...”
“Thủ hạ của Trạm Dực đều không phải là kẻ vô dụng, ý của cô là nói cô không phải là người của anh ấy?”
Diệp Ân Tuấn đã nói như vậy rồi, Trần Oánh Oánh còn có thể nói cái gì chứ?
Cô ta mang theo thương thế bị đuổi ra khỏi Trương Gia Trại.
Diệp Nghê Nghê đứng trước cửa sổ sát sàn nhìn bộ dạng nhếch nhác của Trần Oánh Oánh, thở dài một tiếng, tự nói với mình: “Đồ ăn ngon của mình còn có thể ăn được không? Sao cảm thấy người phụ nữ này có chút không đáng tin vậy?”
Nói xong cô bé lắc đầu đi vào phòng.
Diệp Ân Tuấn lấy một ít máu trên ga giường, sau khi cầm ra thì đưa cho Diệp Tranh.
“Tra xem DNA này có ghi chép trong hồ sơ không, có thể tra được thân phận của cô ta không.”
Diệp Tranh hơi sững người, sau đó gật đầu.
Từ sau khi ra khỏi nhà thờ, Diệp Ân Tuấn hình như không để ý lời cậu bé nói lúc đó, càng giao mọi chuyện cho cậu bé.
Diệp Tranh không biết nên nói mình nên vui hay không vui, trong lòng rất phức tạp.
Cậu bé thích Diệp Ân Tuấn, cũng biết Diệp Ân Tuấn đối với mình rất tốt, nhưng chuyện của ba mẹ cũng quả thật cho cậu bé ít tác động.
Trước đây che giấu rất tốt, sau vụ mê hương của nhà thờ, mọi chuyện bị vạch trần, Diệp Tranh cho rằng lấy con người của Diệp Ân Tuấn sẽ đuổi mình đi ra, sẽ không để cậu bé tiếp xúc với thứ quan trọng, nhưng lại không ngờ Diệp Ân Tuấn làm cách ngược lại, điều này khiến cậu trở nên rối rắm.
“Sao vậy? Có vấn đề sao?”
Nhìn thấy ánh mắt băn khoăn của Diệp Tranh, Diệp Ân Tuấn hờ hững hỏi.
“Không vấn đề gì, có điều giám định DNA cần ba ngày, sớm nhất cũng phải một ngày rưỡi, chỗ con không có thiết bị.”
Diệp Tranh đè sự rối rắm trong lòng xuống, nói thẳng vào ánh mắt bình tĩnh của Diệp Ân Tuấn mà nói chuyện một cách nghiêm túc.
Diệp Ân Tuấn trầm tư một lát rồi nói: “Cần thiết bị gì, liệt kê danh sách cho ba, ba lát nữa cho người đi chuẩn bị, một tiếng sau sẽ đưa tới.”
“Dạ.”
Diệp Tranh gật đầu.
Diệp Ân Tuấn nói xong thì xoay người đi.
“Ba!”
Diệp Tranh lại gọi anh lại.
“Hửm?”
Diệp Ân Tuấn nhìn Diệp Tranh, hơi nhíu mày.
“Không có gì.”