Khóe miệng của Diệp Tri Thu xuất hiện một nụ cười. “Đúng là đến đây rồi, để tôi đi đón con trai của tôi.”
Diệp Tri Thu có chút khẩn trương, lại càng có chút hưng phấn, ông ta quan tâm nhất đó chính là Diệp Phong, đứa con trai nghe lời mình, luôn có thể làm cho ông ta cảm nhận được sự mạnh mẽ của mình. Bây giờ Diệp Phong đã trở về, ông ta cũng không có cái gì cần phải lo lắng.
“Kêu người của chúng ta chuẩn bị một chút, một lát nữa ra đón được cậu Phong thì chúng ta liền rời khỏi nơi này, đã chuẩn bị máy bay trực thăng xong chưa?”
Diệp Tri Thu nhanh chóng thu dọn đồ đạc của mình.
Tử nhìn ra được ông ta căn bản không có dự định dẫn mình theo, có lẽ trong nháy mắt đón được Diệp Phong, Diệp Tri Thu sẽ giết chết cô ta với Triệu Ninh.
Cũng tốt, có thể chết cùng một chỗ với Triệu Ninh, cả đời này cô ta cũng không có tiếc nuối. Tử im lặng, cố gắng làm giảm cảm giác tồn tại của mình.
Diệp Tri Thu nhìn cô ta một cái, lạnh lùng nói: “Cô cứ ở lại trong phòng này đi, ngoan ngoãn nghe lời, nói không chừng tôi sẽ không động vào cậu ta, nếu không thì..."
“Tôi biết rồi, ông không cần cứ uy hiếp tôi đâu, tôi hi vọng Triệu Ninh không có chuyện gì hơn bất cứ ai khác, anh ấy là người đàn ông của tôi”
Lần đầu tiên Tử lại nghiêm túc nhìn Diệp Tri Thu như thế.
Mặc dù người đàn ông này là ba của cô ta, cho cô ta mạng sống, nhưng mà cô ta thật sự cảm thấy bị sỉ nhục.
Diệp Tri Thu nhìn cặp mắt của Tử khá giống với mẹ cô ta, ông ta không kiên nhẫn nói: “Dù sao thì chỉ cần có thành thật một chút là được rồi.” Nói xong, ông ta trực tiếp mở cửa đi ra ngoài.
Sau khi Triệu Ninh lái xe vào trong, một mình đứng ở trong sân nhìn xung quanh, nơi này là tổ hợp viện, là một khu độc lập, xung quanh là vùng núi lớn không có người ở. Diệp Tri Thu chọn địa điểm ở đây chắc có lẽ là để chuẩn bị cho công cuộc chạy trốn.
Triệu Ninh lại nhìn về phía xa xa, anh ta phát hiện có máy bay trực thăng. Anh ta hơi híp mắt lại, sau đó liền khôi phục sự bình tĩnh. Lúc Diệp Tri Thu đi ra, cảm xúc đầu tiên khi nhìn thấy Triệu Ninh chính là người đàn ông này không phải là một nhân vật đơn giản. “Đến đây một mình?”
“Không phải là ông yêu cầu à, vợ của tôi đâu?” Hiện tại trong lòng của Triệu Ninh đều là Tử.
Diệp Tri Thu nhìn một chút, có lẽ là người của ông ta đều đã bị người trong trại tạm giam bắt lại, mà anh ta lại có thể đến đây một mình, cái này đối với Diệp Tri Thu căn bản cũng không đủ căn cứ.
Ông ta phất phất tay liền có người đi vào trong phòng của Tử mang cô ta ra ngoài. “Triệu Ninh, anh là một tên ngốc, anh đến đây làm gì hả?” Hốc mắt của Tử đỏ lên. Mặc dù thời gian chia tay không nhiều, nhưng mà trong khoảng thời gian này xảy ra quá nhiều chuyện, làm cho trong lúc nhất thời cô ta không biết phải nói gì với Triệu Ninh mới tốt.
Ban đầu cho rằng Triệu Ninh sẽ vì Diệp Ân Tuấn mà giết mình, nhưng mà không ngờ tới cái tên ngốc này lại đánh mình ngất xỉu, để cô ta rời khỏi Hải
Thành, bản thân lại thay mình gánh chịu những chuyện đó. Bây giờ cô ta còn chưa kịp nói gì với Triệu Ninh, anh lại bị mình liên lụy đi cướp ngục.
Cướp ngục!
Hiện tại tội danh này nặng tới cỡ nào. Cho dù Diệp Tri Thu có chịu bỏ qua cho anh, nhưng mà cả đời của Triệu Ninh cũng sẽ bị phá hủy.
Sau này anh ta là một người có tiền án, thậm chí còn có khả năng bị truy nã, tất cả những chuyện này đều là do cô ta hại. Sao Triệu Ninh không biết trong lòng của Tử đang nghĩ cái gì, lúc nhìn thấy Tử an toàn, khóe môi của Triệu Ninh cuối cùng cũng nâng lên. “Có thể nhìn thấy em an toàn là tốt rồi.” “Anh là đồ ngốc!” Tử bật khóc.
Tất cả nước mắt của cô gái kiên cường này đều dành cho Triệu Ninh và mẹ, đáng tiếc là cô ta lại không bảo vệ được cho hai người đó. Diệp Tri Thu cảm thấy hết sức hài lòng đối với tình cảm sâu nặng của bọn họ, ông ta kéo Tử về phía mình, ôm trong ngực mình, lạnh lùng nhìn Triệu Ninh rồi nói: “Con trai của tôi đâu?”
“Ở trong xe, nhưng mà tôi muốn để Tử đến đây trước” Điều kiện của Triệu Ninh làm Diệp Tri Thu cảm thấy khó chịu. “Cậu có tư cách gì mà bàn điều kiện với tôi?”
“Tôi không có tư cách, nhưng mà bởi vì trong tay tôi có Diệp Phong, đương nhiên là tôi phải yêu cầu lợi ích, không phải hả? Ở chỗ của ông có nhiều người như thế, cho dù Tử có tới đây thì chúng tôi cũng chỉ có hai người mà thôi, sao vậy? Ông sợ là nhiều người như thế còn không ngăn được hai người chúng tôi à?”
Triệu Ninh dùng phép khích tướng.
Diệp Tri Thu biết đó, nhưng mà lại không quan tâm. “Cũng được thôi, con gái của tôi rất lo lắng cho cậu, nể mặt tình cảm của cậu đối với con gái tôi cũng không tệ, tôi đồng ý với yêu cầu của cậu. Nhưng mà cậu tốt nhất đừng có giở trò gì, cậu biết nơi này đều là người của tôi, tôi muốn để các người chết cũng chỉ là chuyện vài phút”
Triệu Ninh không nói thêm gì nữa, nhưng mà thái độ rất kiên quyết. Diệp Tri Thu rất tức giận, nhưng mà bởi vì Diệp Phong, ông ta cũng chỉ có thể nhẫn nhịn. Ông ta nhìn Tử, lạnh lùng nói: “Nên làm như thế nào thì chắc cô cũng biết, tốt nhất đừng để tôi biết hai người dùng âm mưu quỷ kể gì, nếu không thì..."
“Ngoại trừ uy hiếp, ông còn có thể cho tôi chút tình thương được không hả?” Tử nhìn Diệp Tri Thu, mặc dù biết là hi vọng xa vời, nhưng mà cô ta vẫn nói. Nhìn ánh mắt khát vọng của con gái, Diệp Tri Thu trực tiếp quay mặt đi. “Đi qua đó đi, trả con trai về cho tôi” Trái tim của Tử lại bị thương một lần nữa.
Cô ta không nên có khát vọng, lại càng không nên có một câu hỏi ngu ngốc như thế, ở trong mắt và trong lòng của Diệp Tri Thu, chỉ sợ là cũng chỉ có đứa con trai Diệp Phong này mà thôi.
“Tử, đến đây.”
Triệu Ninh đưa tay ra với Tử.
Nhìn người đàn ông toàn tâm toàn ý với mình đang đứng trước mặt, Tử đột nhiên cảm thấy thông suốt, cho dù không có ba yêu thương thì như thế nào chứ, cô ta vẫn còn có người đàn ông tốt nhất trên đời này không phải à?
Tử bước từng bước một đi về phía Triệu Ninh. Ánh mắt của Triệu Ninh rất kiên định, lại mang theo ấm áp, làm cho Tử cảm thấy mình vẫn có thể tiếp tục sống.
Tử bước từng bước đi đến gần, tay của Triệu Ninh có hơi ẩm ướt. Anh ta bắt lấy tay Tử, lại kéo cô ta vào trong ngực của mình. “Cái người phụ nữ này, thật sự có thể giày vò người khác!”
Triệu Ninh gầm nhẹ một tiếng, sau khi kéo Tử ra đằng sau lưng mình, loại cảm giác bảo vệ làm con người của Tử lại ướt một lần nữa.
“Triệu Ninh, em xin lỗi.” “Đừng có nói tào lao nữa, anh đưa em về nhà, chị dâu đang chờ chúng ta.”
Giọng nói của Triệu Ninh không lớn, chỉ có hai người bọn họ có thể nghe rõ, nhưng mà Tử lại hơi giật mình. Chị dâu hả? Đầu óc của cô ta nhanh chóng xoay chuyển, dường như đột nhiên ý thức được chị dâu này là ai, không khỏi ngây ra một lúc. Diệp Tri Thu nhìn thấy Tử đã đi qua, lúc này mới lạnh lùng nói: “Tôi đã giao con gái của tôi rồi, cậu có thể thả con trai của tôi chưa?” “Có thể tự ông đi tới đón anh ta đi, anh ta chịu phạt ở trong tù, tự mình không bước xuống, tôi không có nghĩa vụ phải cõng con trai của ông”
Lời nói của Triệu Ninh lập tức làm Diệp Tri Thu khẩn trương. “Cậu nói cái gì, nó bị người ta đánh hả, ai lớn gan như vậy, sao có thể như thế được!” Diệp Tri Thu vội vàng đi về phía bên này. Triệu Ninh nghiêng người qua bên cạnh, nhỏ giọng nói với Tử: “Một lát nữa em phải ngắm chuẩn thời gian rồi chạy lên trên xe, đây là chìa khóa xe” Tử ngơ ngác một lần nữa, nhưng mà lại có chút khẩn trương. “Còn anh thì sao?”
“Em cứ lái xe đi đi”
Triệu Ninh lặng lẽ đưa chìa khóa xe cho Tử. Tử cầm chìa khóa xe, cả người đều trở nên kích động. Diệp Tri Thu nhanh chóng đi đến trước chiếc xe, đưa tay mở cửa xe ra. Lập tức có bột phần không biết tên phun ra từ bên trong, trực tiếp bắn vào trong mắt của Diệp Tri Thu.
“A, mắt của tao!”
Diệp Tri Thu chỉ cảm thấy mắt mình nóng rát, lập tức không nhìn rõ chứ gì.
“Ghê tởm! Triệu Ninh, mày dám gài bẫy tao, chơi chết cậu ta cho tao!” Diệp Tri Thu tức giận thở hổn hển kêu gào, lại bị người ta bắt lấy cánh tay, trong nháy mắt bị tháo khớp tay.
Ở trong xe làm gì có Diệp Phong, người ở trong xe rõ ràng là mười vệ sĩ của nhà họ Diệp đồng loạt chui ra, trong lúc người của Diệp Tri Thu vẫn còn chưa kịp phản ứng, trực tiếp dùng súng hơi bắn về phía bọn họ.
Lực bay của đạn hơi quá lớn, có rất nhiều người bị trúng một phát súng thì lập tức ngã nhào trên đất, sau đó bị những người còn lại trực tiếp trói chặt. Triệu Ninh vội vàng đẩy Tử một cái, thấp giọng nói: “Lên xe đi nhanh lên” Tử biết đây là thời cơ tốt nhất để bọn họ rời khỏi, cô ta đột nhiên nhảy lên trên ghế điều khiển, khởi động xe, sau đó mở cửa tay lái phụ ra. “Triệu Ninh, lên xe”
“Em đi trước đi.” Triệu Ninh nhìn cô ta rồi đóng cửa xe lại, sau đó quay người đối phó với đám người của Diệp Tri Thu cùng với đám người kia. Lúc này, Tử cũng đã hiểu Triệu Ninh không có ý định rời khỏi với cô ta, mà là muốn hốt trọn một mẻ đám người Diệp Tri Thu.
Đột nhiên cô ta không biết phải làm như thế nào.
Đúng lúc này, có người mở cửa xe ra. Tử quay đầu lại, nhìn thấy Lam Thần đang đứng trước mặt cô ta. “Lam Thần, anh." “Mợ chủ kêu tôi đến đây đón cô về nhà”. Lam Thần không nói lời nào liền đẩy Tử qua ghế lái phụ, sau đó tự mình lên xe, nhanh chóng lái xe chạy xuống chân núi. Tử có chút khẩn trương: “Triệu Ninh, anh ấy..."
“Có người tiếp ứng anh ta, yên tâm đi, mợ chủ đã phải người đến đây rồi” Lúc nói chuyện, có ba chiếc xe cảnh sát gào thét chạy tới. Tử hốt khoảng. Tất cả đều là mưu kế của Thẩm Hạ Lan?
Cô muốn bắt Diệp Tri Thu?
Mặc dù biết Diệp Tri Thu bị trừng phạt là đúng tội, nhưng mà trong lòng của Tử vẫn rất khó chịu. Sau khi Diệp Tri Thu biết Triệu Ninh gài bẫy mình thì tức giận muốn chết đi được, nhưng mà con mắt của ông ta lại nóng rát, không thể mở ra, ông ta biết là mình đã trúng kế. Cũng không lo cho con mắt với những người khác, thừa dịp có nhiều người mà trốn thoát khỏi vòng vây của những người đang trông coi mình, ông ta vội vàng chạy xuống dưới núi.
“Diệp Tri Thu chạy rồi, nhanh bắt ông ta lại!” Không biết là ai kêu lên một tiếng. Triệu Ninh lập tức quay đầu nhanh chóng chạy về phía Diệp Tri Thu.
Giữa người đàn ông này với anh ta có thù hận thấm sâu, anh ta tuyệt đối sẽ không để người đàn ông này chạy khỏi.
Thẩm Hạ Lan đã từng nói lực lượng của Diệp Tri Thu chủ yếu ở nước ngoài, nếu như ông ta chạy mất, sau này có muốn bắt ông ta thì đã khó khăn hơn rôi.
Triệu Ninh đang chạy về phía Diệp Tri Thu, Tử định mở cửa xe muốn xuống xe, nhưng mà cô ta lại nhìn thấy hận thù ở nơi đáy mắt của Triệu Ninh.
Động tác của Tử đột nhiên dừng lại.
Ân oán giữa Triệu Ninh và Diệp Tri Thu, thật ra cô ta biết tới, dù sao thì Diệp Tri Thu cũng không giấu giếm cô ta một vài chuyện, bây giờ nhìn thấy Triệu Ninh hận không thể giết chết Diệp Tri Thu, Tử lại do dự.
Cô ta có cần phải xuống cứu Diệp Tri Thu không đây? Suy nghĩ này chợt xuất hiện ở trong đầu của cô ta, cuối cùng cô ta trực tiếp đóng cửa xe lại, ngồi dựa vào ghế, khóe mắt rơi một hàng nước mắt. Oan có đầu nợ có chủ, nợ người khác, không phải là phải trả à? Đầu của Diệp Tri Thu đụng vào chiếc xe, ông ta vuốt vuốt cửa xe muốn kéo cửa xe chạy trốn. Tử nhìn thấy ông ta, cô ta nhanh chóng khóa cửa xe lại.